41 “Đi điều tra cái gì?” Lạc Tâm Hồn nơi đáy mắt hiện lên một chút rung động nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đã không thấy, không ai thấy được. Chưởng môn Thanh Huy có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Lạc Tâm Hồn chủ động hỏi phải đi điều tra cái gì.
42 Diệp Vân cúi đầu nhìn Nguyệt Luân trên mu bàn tay mình không nói nên lời. “Diệp nha đầu, thử câu thông cùng với vũ khí của ngươi xem, linh hồn của các ngươi phải liên kết với nhau mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất”.
43 “G rào! ! !” Tiếng rống càng thêm phẫn nộ chọc đến tận trời xanh, bọt nước còn chưa tan hết, một luồng sức mạnh hung ác đánh úp về phía Diệp Vân cùng Bạch Hổ.
44 Diệp Vân có cảm giác như mình là một chiếc thuyền cô độc trên biển rộng mênh mông, một trận gió một con sóng quét qua, liền không khống chế được mà có chút loạng choạng.
45 Đến khi Diệp Vân đem khẩu quyết đọc qua một lượt, lại kinh ngạc phát hiện một chuyện. Tiếu Khinh Trần nói cho Diệp Vân không chỉ là khẩu quyết của tam hệ pháp thuật nàng am hiểu, mà còn có thêm cả hai loại còn lại.
46 Edit : Hà ĐoànThanh Dịch cùng Thanh Phồn liếc nhìn nhau một cái, lập tức đầu giống như cái trống bỏi: “Không được, không được, đồ đệ của ta còn nhỏ, còn chưa đủ mười tám tuổi đâu”.
47 Một cơn gió mát yếu ớt thổi qua quảng trường, bóng đen kia vẫn lẳng lặng đứng bên cây cột lớn không hề cử động. Một lúc lâu, nhanh như chớp bóng đen kia đã biến mất khỏi quảng trường.
48 “Diệp sư huynh, cuối cùng huynh cũng đã trở về”. Cảnh Nhược Lan vẻ mặt hồng nhạt, vui mừng chạy lên thân thiết gọi. “Ha hả, Cảnh sư muội, Bạch sư muội, sao các muội tới đây?” Diệp Vân xoay người khách khí chào hỏi.
49 Edit : Hà ĐoànSở Phi Nhi con ngươi chợt phóng đại, còn chưa kịp phản ứng, chiếc vòi màu đen kia đã đâm sâu vào bụng Sở Phi Nhi sau đó nhanh chóng rút ra.
50 Tiếng sấm ù ù, Bạch Hổ cùng Diệp Vân chạy vội vàng trong đêm mưa. Diệp Vân vung tay lên bắn ra một tầng kết giới trong suốt bao lấy Bạch Hổ, làm cho trên người bọn họ không dính đến một giọt nước mưa.
51 Edit : Hà ĐoànDiệp Vân xoay người rời đi, một trận gió nhẹ thổi qua, cánh hoa đào bay khắp đầy trời. Gã đệ tử Yên Mạch Cốc tên Thừa Phong kia vừa thấy Diệp Vân đi ra, nhất thời giật mình.
52 Khi mà Diệp Vân vừa quay trở lại Thanh Sơn, đứng trên quảng trường liền thấy Đoàn Dật Phong đứng bên cạnh hồ nước đang nói gì đó với thụy thú Thủy Kỳ Lân.
53 Bạch Hổ trừng lớn mắt nhìn Diệp Vân thấp giọng nói: “Chủ nhân, người cùng với người kia có cái món nợ gì a?”Diệp Vân khóe miệng hiện lên nụ cười trêu tức: “Nhớ lúc trước ta rơi xuống nước được ngươi cứu không?”Bạch Hổ gật đầu, bỗng nhiên giật mình: “Chẳng lẽ, chính là do tên này?”“Đúng, là hắn đánh ta rơi xuống nước”.
54 Khốn kiếp! Diệp Vân trong lòng tức giận, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đúng rồi, vừa rồi Lạc Tâm Hồn chém vào cánh tay của mình, chẳng lẽ Ngọc Linh Lung trên tay… ? Diệp Vân chợt nhìn về phía cánh tay phải của mình, quả nhiên, nơi đó đã không còn Ngọc Linh Lung.
55 Diệp Vân chậm rãi đứng dậy đi tới, ánh mắt vẫn còn có chút buồn ngủ mông lung nói: “Ai?”“Diệp sư huynh, là bọn muội”. Ngoài cửa vang lên giọng nói mềm mại của Cảnh Nhược Lan.
56 Phương Thúy Nhi chết một cách lạ lùng như vậy Diệp Vân cũng không có biết được. Đơn giản là vì thi thể của Phương Thúy Nhi đến buổi trưa mới phát hiện, mà sáng sớm hôm đó Diệp Vân được báo có người tới tìm ‘hắn’, nói là có chuyện quan trọng.
57 “Cẩu nô tài, ngươi nói cái gì? !” Không ngờ lời này lại bị thiếu niên ngồi trên lưng ngựa kia nghe thấy được, thiếu niên giận tím mặt, vung roi ngựa trong tay lên đánh về phía này.
58 “Chủ nhân, tiểu chủ đã trở về”. Phi kiếm đứng ở ngoài cửa cung kính nói. “Ngươi, đã trở về”. Giọng nói yếu ớt kia lần thứ hai vang lên trong lòng Diệp Vân.
59 Ánh mắt Đông Phương Cẩn dừng lại trên người Diệp Vân, chậm rãi đi vào trong viện. Lúc này Diệp Vân cũng chú ý tới người ở cửa kia, giương mắt nhìn lại, liền thấy một nam tử đầu đội kim quan, mặt như quan ngọc, biểu tình trên mặt thực phức tạp.
60 “Doanh nhi, này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Trưởng Tôn Phó Tiềm hỏi ra câu hỏi trong lòng mọi người. “Cha, thái phó bị chuột rút hay sao đó. Chúng ta không cần phải xen vào chuyện của hắn, chúng ta ăn cơm thôi”.