61 Diệp Vân ngơ ngẩn nhìn hành động của Đông Phương Cẩn, nhất thời nói không nên lời. Hắn thân là thái tử điện hạ, hắn biết mình đang làm cái gì chứ?“Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, không phải sao?” Đông Phương Cẩn xoay người lại nhìn Diệp Vân lộ ra nụ cười vô cùng tà mị.
62 Khi Diệp Vân chạy tới Bắc đường, Bạch Hổ đang đứng che ở cửa ngăn cản Hoa Vị Ương. “Ta nói cho ngươi biết, Hoa Vị Ương, không phải chủ nhân nhà ta cướp nội đan của Tiểu Thảo, là tự nàng đưa ra”.
63 Edit by Hà ĐoànDiệp Vân kinh ngạc nhìn ba mỹ nhân trước mắt, trong lòng vô cùng chấn động. Mỹ nhân ngư? ! Thật sự có mỹ nhân ngư tồn tại. “Đồ trộm cắp lớn mật, lại dám vô lễ nhìn chằm chằm chúng ta như vậy, móc mắt ngươi ra!” Mỹ nhân ngư đứng đầu nhìn ánh mắt của Diệp Vân, lại tưởng lầm đây là ánh mắt của sắc lang, hổn hển mắng lớn.
64 Lời này vừa dứt, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người. “Cái gì? Ngươi nói gì?” Nữ vương giật mình trừng lớn mắt. Những người cá chung quanh cũng đều giật mình nhìn vẻ mặt bình thản ung dung của Lạc Tâm Hồn.
65 Mạc Ly một đầu tóc bạch kim vẻ mặt sương lạnh, trong mắt có ẩn ẩn xấu hổ cùng không cam lòng. “Mạc Ly? Trình Lạc Y đâu?” Diệp Vân nhìn Mạc Ly đang tới gần, không khách khí trực tiếp mở miệng hỏi.
66 Đoàn Dật Phong trong lòng như điên cuồng, ánh mắt vạn phần phức tạp. Diệp Vân là nữ tử! Diệp Vân lại là nữ tử! Người mà mình vẫn luôn coi là đối thủ, lại có thể là một nữ tử! Người mà mình bại nhiều năm kia, thế nào lại là một nữ tử!“Đoàn sư huynh ~~” Diệp Vân giật giật khóe miệng, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, cuồng loạn trong mắt Đoàn Dật Phong Diệp Vân làm sao có thể không nhìn ra.
67 Gục ở bên chân Diệp Vân chính là một thiếu niên nhân loại tuấn mỹ! Thoạt nhìn chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi. Thân thể mảnh khảnh, dung mạo tuấn mỹ, đôi con ngươi có màu xanh biếc xinh đẹp, vẻ mặt kiên nghị.
68 “Chủ nhân”. Vô Danh nhìn Diệp Vân chờ đợi Diệp Vân quyết định. “Ra ngoài xem xem”. Diệp Vân đứng dậy thản nhiên nói, nếu đã có người để lộ tin tức, vậy thì cũng không cần phải che giấu nữa.
69 Người ở giữa không thay Diệp Vân nhận lấy tia sét kia, không phải ai khác, là Đoàn Dật Phong! ! !“Chủ nhân!” Thủy Kỳ Lân bỏ rơi Vô Danh trên lưng, rống giận một tiếng bay lên trời.
70 Nhìn thấy Mộng Tuyết bình yên vô sự, trên mặt xà yêu còn không kịp hiện lên vui mừng, có một nỗi hối hận cùng tuyệt vọng lớn hơn nữa nháy mắt cắn nuốt lấy trái tim của nàng.
71 Phù Bình cười, cười không ra tiếng, cười quỷ dị, cười đau lòng. “Ta muốn ngươi, ăn nó”. Phù Bình dứt lời, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên thuốc màu đen.
72 Chậm rãi, Mộng Tuyết nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Diệp Vân, vẻ mặt phức tạp, buồn bã nói: “Phu quân, chàng, là nhân loại”. Diệp Vân ngơ ngẩn, dừng bước, nhíu mày, thở thật dài một hơi, nên nói rõ cho nàng ấy biết, không thể để nàng ấy tiếp tục chìm sâu vào.
73 “Nữ nhân kia, nàng ta là ma tộc!” Diệp Danh sáng quắc nhìn về phía trước, câu nói khẳng định, khiến sắc mặt Diệp Vân nháy mắt biến đổi. Ma tộc? !“Nhưng mà, sao ta lại không ngửi được cái mùi thối kia?”.
74 Edit: Hà ĐoànĐêm khuya, một trận tiếng động rất nhỏ khiến Diệp Vân giật mình tỉnh giấc. Diệp Vân chợt mở bừng mắt, lại kinh ngạc phát hiện quả trứng vẫn luôn ở bên gối đầu, không thấy!Diệp Vân đang chuẩn bị đứng dậy, trên ngực lại vang lên một tiếng động rất nhỏ, Diệp Vân cúi đầu liền thấy quả trứng nhỏ kia không biết từ lúc nào lại nằm ở trên ngực mình! Diệp Vân cẩn thận từng li từng tí chạm nhẹ vào quả trứng, mà quả trứng nhỏ ấy lại hơi hơi run rẩy.
75 Edit: Hà Đoàn“Bọn ma tộc này tới đây đương nhiên là để tìm thứ gì đó. Thứ gì đó được trấn áp ở dưới Thanh Sơn! Đã trấn áp năm nghìn năm”. Thanh Dịch vẻ mặt nghiêm túc.
76 Edit: Hà Đoàn“Vì thế nên gọi ta tới”. Lạc Tâm Hồn nói tiếp, bỗng nhiên khóe miệng hiện lên nụ cười trên tức, “Chúng ta như vậy có được tính là bỏ trốn hay không?”Bạch Hổ há to mồm, trong lòng thầm than Lạc Tâm Hồn vô sỉ.
77 “Hughes Leah, có phải ngươi đã yêu ta hay không, đã đuổi theo đến ba ngày ba đêm rồi. Ngươi quả là quá mặt dày, coi trọng người đàn ông nào lại có thể truy đuổi đến sống đến chết như thế”.
78 Edit: Hà ĐoànSau đó Diệp Vân thản nhiên nói: “Vị huynh đệ nằm trên mặt đất kia, ngươi còn muốn giả chết đến lúc nào đây?”Ác ma nằm trên mặt đất ngượng ngùng bò dậy, nhìn đoàn người Diệp Vân liền cười khan hai tiếng: “Các vị đang vội, tôi cũng sẽ không quấy rầy”.
79 Edit: Hà ĐoànRaphael thiếu chút nữa thì làm rơi truyền âm phù xuống. Mới giết hai thiên sứ, vậy mà còn muốn đến Học Viện Ma Pháp!Nơi đó có thể nói là căn cứ địa của thiên sứ!“Ngươi… Ngươi điên rồi”.
80 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .