41 Sau đó Mộ Dung Gấm mới biết, cái gọi là tài nữ tranh tài lại là đặc biệt chuẩn bị vì Sở Dạ. Vào ngày thứ hai, bài danh tài nữ được thông báo, trừ việc Đông Phương Hiểu đột nhiên xảy lên xếp hạng thức nhất, hạng vị năm người kia cơ hồ vẫn không nhúc nhích.
42 “Ngươi im miệng cho ta!” Đông Phương Hiểu lệ rống, nàng ta đã nhẫn lại cực hạn với Sở Linh Nhi rồi. Trong khoẳng thời gian này vì Sở Dạ, nàng ta hết sức muốn lấy lòng Sở Linh Nhi, nhưng nàng chẳng những không xem ra gì, còn nhiều lần khiên cho nàng mất sạch thể diện.
43 Khi Mộ Dung Gấm về nhà, Sở Linh Nhi mặt dày mày dạn đi theo. Mặc dù Mộ Dung Gấm vẫn như cũ không để ý tới nàng, nhưng căn bản nàng cũng không quan tâm.
44 “Két!!!!” Một tiếng cửa tù mở ra, Mộ Dung Gấm thức tỉnh ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn khinhìn thấy người tới. Nàng có nghĩ qua người đầu tiên tới gặp mình, có thể là thái tử phi.
45 “Cẩm Hoa Hoa không có chỗ nào giải thích,cũng không cần giải thích!”“Chỉ giáo?” Ngược lại hoàng hậu rất thưởng thức Mộ Dung Gấm bình tĩnh thong dong này.
46 Thật đúng là có bỏ mới có được. Nếu như hôm nay Đông Phương Trạch không nói như vậy, tin tưởng rằng không bao lâu nữa sẽ có người nói đến chuyện tình hậu cung của thái tử.
47 Ngày hòa thân rốt cuộc cũng đã tới, thảm đỏ trải mười dặm, kim ngân ngọc khí bày đầy đất, lụa đỏ vui mừng tung bay, cánh hoa bay lượn đầy trời. Đông Phương Hiểu một thân hỉ phượng đỏ thẫm thêu kim tuyến long phượng, phía trên còn treo cô số bảo ngọc từ ngọc phiến, nhìn hết sức xa hoa, đẹp không sao tả xiết.
48 Buổi chiều đến trấn, Đường Trúc đổi xe ngựa thành kỵ mã, ba người cưỡi ngựa mà đi. Mới đầu Đông Phương Nhuận còn lo lắng, dù sao theo suy nghĩ của hắn Mộ Dung Gấm cũng chỉ là một cô nương yếu đuối, hơn nữa còn nhỏ hơn so với hắn.
49 Đêm lạnh như nước, Mộ Dung Gấm không buồn ngủ chút nào, trong lòng có chút phiền muồn, cảm giác tối nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Đột nhiên, một mùi hoa nhàn nhạt bay vào mũi, Mộ Dung Gấm nhanh chóng đẩy cửa sổ ra, quả nhiên trông thấy vô số cánh hoa đỏ phiêu sái trên bầu trởi.
50 Nhận thấy được đuốc bốn phía càng ngày càng sáng, Mộ Dung Gấm quay người trở về phòng, không để ý ánh mắt hoài nghi khó hiểu của Đông Phương Nhuận, sai Đường Trúc chuẩn bị đồ đạc, cả đêm lên đường!Khi Đông Phương Nhuận nhìn thấy bên ngoài chỉ còn một nửa phòng cửa, hoàn toàn hoài nghi mình có phải chưa tỉnh ngủ hay không, bấm lên đùi mình một cái, đau đếch nhe răng.
51 Hôm sauKhi Mộ Dung Gấm mở cửa trúc ra, xông vào mũi chính là hơi thở mát mẻ đặc trưng của khe núi, xen lẫn mùi thơm ngát của trúc, làm cho người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần, hít thở một hơi, ánh mắt lại dừng lại ở một chỗ.
52 Trong vườn hoa, Lạc Anh Cách ngồi trên xe lăn đọc sách, gương mặt tuấn mỹ tú dật phát ra tia sáng dìu dịu, ánh mắt của hắn chuyên chú mà trầm tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ lại phát hiện ra ánh mắt của hắn căn bản không có một tia di động, khuôn mặt trắng như ngọc thô chưa mài dũa nhàn nhạt đỏ ửng… Bởi vì giờ phút này Mộ Dung Gấm đang xoa bóp chân cho hắn!Ban tay nhỏ bé không xương mềm mại của Mộ Dung Gấm di động qua lại trên đùi hắn, giúp hắn thư gân hoạt huyết (thư giãn gân cốt, tuần hoàn máu), đồng thời cũng chữa bệnh Mạc Cốt cho hắn.
53 Ngày thứ hai, Mộ Dung Gấm lần nữa xoa bóp huyệt vị cho Lạc Anh Cách, nhưng nàng hiểu rõ làm như vậy tác dụng rất nhỏ, coi như lấy y thuật của nàng, muốn hoàn toàn chữa khỏi bệnh nàng cũng không nắm chắc, nhưng phải thứ mới biết được?Lạc Anh Cách nhanh chóng thích ứng được,nhưng vẫn như cũ không nhịn được sắc mắt có chút nóng lên, song thần sắc hắn ôn như, khiến cho người khác không nhìn ra được điều khác thường.
54 “Tử dương thảo, liên thiên chi, bảo liên đăng, hoàn hồn thảo, xích yêu đan…” Mộ Dung Gấm mở Y Điển ra, càng xem sắc mặt càng khó coi, bây giờ mới biết kiến thức của mình có nhiều nông cạn như thế nào.
55 Trong phòng trúc, khi Mộ Dung Gấm đột nhiên ngồi dậy, Dương Hạo ngồi canh giữ bên cạnh bị sợ đến thiếu chút nữa thì nhảy lên, thiếu chút nữa cho là xác chết vùng dậy!Mộ Dung Gấm lạnh lùng quét hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng rơi vào trên người Dương Hạo, khẽ cau mày: “Ngươi là ai?”Dương Hạo: ……….
56 Liên tiếp ba ngày, Mộ Dung Gấm ngồi ở bên trong phủ không động, tin tức từ biên quan truyền đến một lần, mặc dù không phải là tin tốt, nhưng Mộ Dung Chinh đã không có gì đáng ngại nữa, trước mắt Mộ Dung Gấm coi như bảo trì bình thản.
57 Giáo trường bộ binhHoàng thượng ra lệnh một tiếng, vốn Ngự lâm quân đang được huấn luyện lập tức vọt ra ngoài, đài cao được đỡ ở bốn phía, ở giữa có một lôi đài cao hai mét, bên cạnh còn có một bàn cát khoảng mười thước vuông, cát ở phía trên đó vẽ ra một bản đồ, còn cắm quân kỳ khác màu, xem ra chẳng những là muốn thử võ cong, mà còn phải kiểm tra mưu kế chiến lược.
58 Lễ quan lau mồ hôi leo lên : “Hàn Anh đấu với……” Liếc nhìn Đông Phương Trạch bên này, cũng không biết xưng hô như thế nào ! Nhưng Đông Phương Triệt lại nhảy lên lễ đài trước, rút trường kiếm ra đứng chắp tay, hiên ngang mạnh mẽ, ngọc thụ lâm phong.
59 Lúc ấy nước Sở xuất binh đánh Thiên Khải,, cũng chỉ có năm vạn thiết kỵ, mà Thiên Khải có chừng 30 vạn quân canh giữ ở Lĩnh Nam, hai quân đối trì (đối kháng duy trì) hai tháng, cuối cùng đại chiến mười ngày, 30 vạn người đấu với năm vạn người, nhưng kết quả cuối cùng Thiên Khải thảm bại, Sở quốc tiến quân thần tốc, tấn công theo phía đông sông cái Khánh Dương, nếu không phải lúc ấy quốc quân nước Sở đột nhiên băng hà, ngày nay đã không còn Thiên Khải nữa.
60 Mộ Dung Gấm ánh mắt lạnh lùng liếc qua hắn, cuối cùng xoay người đến phía trước Đông Phương Khải: “Lần tỷ thí này sẽ tiếp nhận chức vụ phó tướng quân Mộ Dung, không biết hoàng thượng có cho rằng thảo dân có thể đảm nhiệm chức vụ này không?”“Có thể! Dĩ nhiên có thể, tiên sinh võ công cao cường, mưu kế hơn người, trẫm quyết định mệnh cho ngươi làm phó tướng của quân Mộ Dung, tạm thay mặt Mộ Dung tướng quân quản lý quân đội!” Đông Phương Khải cũng không muốn suy nghĩ người này có phải môn khách của Đông Phương Trạch hay không, chỉ biết hắn đã định người này.