Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thế Thân Nữ Phụ Chương 48: Gặp Ba Anh.

Chương trước: Chương 47: Tiệc Chính Trị.



Tiếng gọi là của anh hai cùng Lưu Tử Hàm, hai người họ đang đứng nói chuyện, đồng thời nhìn thấy Thanh Nhi bước vào liền mở miệng gọi, xong cả hai đều sửng sốt xoay mặt nhìn nhau.

Trần Kha Dương đối với việc Lưu Tử Hàm thân thiết gọi tên cô có chút bất ngờ, không khỏi nâng môi cười nhạt hỏi. "Anh có quen biết em gái tôi?"

Một câu đó lọt vào tai Thanh Nhi liền biến thành cái gai nhọn, này nhé, cô bỏ nhà đi ba ngày anh ta chả thèm gọi cho cô một cuộc, vậy mà trước mặt người ngoài có thể mặt dày ngọt sớt nói em gái tôi.

Hừ.. ai đó khinh lỗ mũi xoay đầu, quan trọng là Hưởng Thế Quân chưa nhìn thấy cô, anh ta còn đang tiếp chuyện với một người đàn ông trung niên, dựa theo vóc dáng và khí độ trên người, có thể là Đại uý hoặc Đại tá gì đó.

Thanh Nhi nghiêng đầu, lâu rồi không gặp bộ dáng anh ta có vẻ anh tuấn hơn nhiều, đôi mắt cương nghị, khoé môi vô tình, trên mặt không lộ nụ cười, toàn thân bốc mùi quân nhân uy nghiêm chính trực.

Nếu không phải ngày đó cô ham vui đùa bỡn khiến anh ta tức giận nói ra câu đe doạ, Thanh Nhi khẳng định hiện tại cô sẽ sấn tới tranh thủ làm quen rồi ăn sạch đậu hủ anh ta.

Ai đó không hề biết rằng, người đầu tiên thấy cô ở quầy soát thư là người cô đang nuối tiếc muốn lừa tình.

Thanh Nhi bĩu môi, đôi mắt ánh lên chút ủ rủ quay sang nhìn hai người đàn ông đối diện, vẫn là anh một câu tôi một câu kiểu xã giao khiến người ta chán ngấy. Cô thở dài bước tới, tươi cười nhìn Lưu Tử Hàm. "Lâu rồi không gặp Lưu thượng tá, có còn nhớ em không?"

Vẻ mặt Lưu Tử Hàm luôn mang theo phong thái ma mị, tương đối không phù hợp với quân nhân, nhưng trong người lại có khí phách cao ngạo khiến người đối diện phải kính hắn một bước, cả giọng nói cũng đậm mùi cao quý ngang tàn. "Lần đầu bị một cô gái uống say chỉ thẳng mặt, em nghĩ tôi có quên được không?"

Thanh Nhi xấu hổ cười một tiếng, vẫn không sợ chết trêu chọc. "Bởi vì có người một tay ôm gái, mắt lại nhìn chằm chằm em, rất giống lưu manh.."

"Phải không?" Lưu Tử Hàm nhướng mày, đôi môi quyến rũ cong lên, nụ cười có thể làm điên đảo bất kì cô gái nào. "Là tôi quan tâm hai em chưa đủ tuổi đã uống rượu mạnh sẽ gặp bất trắc."

"Em hai mươi tuổi rồi.." Thanh Nhi lập tức vỗ ngực đảm bảo, nhìn thấy khoé môi hắn hơi co giật cô nhanh nhẹn bồi thêm một câu. "..mặc dù bộ dáng có con ních một chút."

Đương nhiên là nói đỡ tránh cho hắn mất mặt, người không biết sẽ đùa theo, nhưng Lưu Tử Hàm chỉ lướt mắt đã nhìn ra, tự nhiên đưa tay vuốt má cô. "Tôi không phải người nhỏ mọn, cô gái đi cùng em thế nào?" Vừa nói ánh mắt nhìn qua Trương Lam Tuyệt gần đó.

Thanh Nhi hiểu ý hắn, nhưng chuyện của An Nhiên cô không thể tuỳ tiện nói cho người khác, huống chi là trong quân đội người người đều mưu mô thủ đoạn, bèn nhanh trí lắc đầu cười nói tránh. "An toàn, chỉ là vẫn không bớt lảm nhảm nhiều lời được."

Đuôi mắt Lưu Tử Hàm khẽ nheo lại nhìn cô một lúc, chợt nhếch môi cười. "Có vẻ lúc say vẫn dễ lừa hơn."

Thanh Nhi thoáng sững sờ, nghĩ tới ngày đó cô xàm xổ nhảy loạn, đánh đá, gây chuyện, bao nhiêu hành động xấu hổ đều bị hắn nhìn thấy, mặt không tự chủ nóng ran, lúng túng gật đầu. "Em có bạn bên kia, đi trước nhé."

Vẻ mặt của cô làm Lưu Tử Hàm buồn cười, không có ngăn cản chỉ trầm giọng nói. "Lần sau gặp sẽ mời em đi bar."

Này.. Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, độ ma mị trong con người này dường như chỉ tăng chứ không giảm, mỗi câu nói ra đều khiến cô khó đỡ cũng khó quên. Không nhịn được cười ngọt đáp trả. "Em mời, anh giúp em chọn rượu, như vậy sẽ công bằng hơn."

"Ừ." Lưu Tử Hàm gật nhẹ đầu, nhìn cô một cái rồi nói với Trần Kha Dương. "Tôi đi trước."

"Được." Trần Kha Dương khách khí đáp lễ, ánh mắt lập tức chuyển về trên mặt Thanh Nhi, cô lại không nhìn hắn, ngó quanh tìm kiếm ai đó, sắc mặt hắn tối sầm, đanh giọng. "Thanh Nhi."

"Hả?" Thanh Nhi thờ ơ quay lại, ánh mắt không đúng trọng tâm đảo lòng vòng khiến ai kia nổi giận. "Em tìm ai?"

Thanh Nhi chu môi, cố tình nói. "Tìm ai kệ em, liên quan gì tới anh đâu, ở nhà còn vợ trẻ con thơ, rảnh đâu mà nhớ tới đứa em gái này."

Mùi chua nồng nặc trong không khí, nét mặt Trần Kha Dương dịu xuống, khoé môi còn hơi cong lên đưa tay vuốt tóc cô, giọng trầm trầm ấm ấm. "Sáng mai Andy sẽ dọn đi, em về nhà được rồi."

"Không về đó." Thanh Nhi không do dự đóp trả, tỏ vẻ ta đây vênh váo lên mặt. Hừ, muốn cô về chứ gì? Dễ thôi, đem xe tới tận chỗ rước cô đi, cô sẽ suy nghĩ cho anh ta một cơ hội.

Trần Kha Dương chẳng những không bị cô chọc tức, ánh mắt nhìn cô còn toát lên cưng chiều. "Mai anh sẽ sang nhà An Nhiên đón em, bảo thím Hương nấu cháo gà mừng em về."

Thanh Nhi vừa nghĩ tới thịt gà chấm muối ớt chanh liền nuốt nước miếng, lâu rồi từ khi xuyên qua không có được ăn, dù trong bụng đã cào cấu muốn chạy về nhà ngay lập tức vẫn giả bộ sỉ diện ảo. "Niệm tình hôm nay tâm tình bổn cô nương tốt, bỏ qua cho anh một lần."

"Mồm mép." Trần Kha Dương khẽ mắng, không chịu được ngắt mạnh lên má cô, thật ra ba ngày nay hắn đều ngủ không ngon, cảm giác căn nhà luôn trống vắng ngột ngạt.

Thanh Nhi mím môi liếc qua anh ta, lại nghiêng đầu nhìn sang bên phải, Hưởng Thế Quân vừa đứng đó giờ đã biến mất, thật lòng cô cũng sợ anh ta thấy cô sẽ cưỡng cô tới chết, nhưng ai bảo anh ta đẹp trai quá chi, hình ảnh quân nhân phong độ tung chân bước xuống mô tô còn in trong đầu cô đây này.

Nghĩ nghĩ, biết đâu người ta còn chẳng nhớ nỗi cô là ai.

Thanh Nhi nhấc chân đi vòng qua phòng tiệc ra ban công sau tấm rèm lớn, gió đêm se lạnh luồng qua tóc cô chạm vào da thịt mềm mại trên cổ. Cô khẽ rùng mình, ôm lấy hai tay, nhìn xuống hai bên vệ đường đậu đầy siêu xe hạng sang, cổng chính toà nhà liên tục có đại nhân vật bước qua.

"Đến đây làm gì?"

Tiếng nói cứng rắn làm Thanh Nhi giật mình, vừa muốn xoay đầu đã cảm giác người được bao lấy, vội giơ tay giữ hai vạt áo vest đang choàng trên người cô, ngửa mặt cười híp mắt. "Lại gặp nhau rồi, Hưởng thiếu.. à, Hưởng thượng tá."

Hưởng Thế Quân đứng bên cạnh cô nhìn qua nụ cười vui sướng, chân mày khẽ nhếch lên, hỏi. "Còn nhớ tôi nói gì với em không?"

Mặt Thanh Nhi thoáng đơ ra, vô thức kéo mạnh vạt áo về trước, tầm mắt chợt rơi trên áo sơ mi mỏng manh của anh ta, môi lập tức câu lên cười đáng yêu. "Nhớ chứ, nhưng em tin quân nhân chính trực như Hưởng thượng tá đây sẽ không làm chuyện thiếu đạo đức đó đâu."

Hưởng Thế Quân nghe cô nói xong đột nhiên xoay người đi vào trong, giọng lạnh nhạt. "Quân nhân chính trực càng không được giao thiệp cùng nhà báo bọn em."

Có chuyện này sao? Thanh Nhi ngu người vài giây liền vội chạy theo kéo tay anh ta, chớp chớp mắt dụ dỗ. "Nhưng em chỉ đi một mình, vào trong rất buồn chán." Dứt lời, nhanh nhẹn luồng tay ôm cánh tay anh ta, mặt dày vô độ. "Đi với anh sẽ vui hơn."

Hưởng Thế Quân cúi đầu nhìn, Thanh Nhi không cho anh ta cơ hội từ chối liền ngửa mặt che lấp ánh mắt anh ta bằng nụ cười rạng rỡ. Nửa tháng trước cô đã tìm hiểu rồi, cha Hưởng Thế Quân là Đại tướng, anh ta vừa được thăng hàm thượng tá trong Bộ phòng không chiến đấu, nhân tài số một lái chiến cơ hiện nay. Tính cách khá là cứng rắn, nghiêm khắc, các loại như tham ô hối lộ đều không có tên anh ta. Dù thế nào, Hưởng Thế Quân cũng là đối tượng tốt để tạo lập quan hệ, khả năng vài năm sau anh ta sẽ leo lên vị trí cao.

Đừng hiểu lầm ý cô nhé, tất cả những điều trên là để khẳng định, nhân cách của người đàn ông này vô cùng đáng tin cậy.

Hơn nữa, Thanh Nhi rất muốn ngồi thử chiến cơ nha..

"Thế Quân, ba cháu đang tìm đấy." Giọng đàn ông trung niên trầm khàn, nghe có vẻ đã ngoài năm mươi. Thanh Nhi ngẩng đầu lên liền giật mình, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một ông già mà đẹp trai chói loá, tóc hoa râm và nếp nhăn mí mắt chỉ càng tôn lên vẻ thành thạo của ông ta thôi.

"Con biết rồi." Hưởng Thế Quân gật đầu, thái độ lễ phép với bậc trưởng bói. Thanh Nhi không khỏi than trong lòng, gia đình có giáo dưỡng dù ra đường vẫn bị cô chọc thành du côn.

Đang nghĩ đột nhiên anh ta cúi đầu xuống, khá là nghiêm túc hỏi cô. "Em muốn cùng đi gặp ba tôi?"

"A.." Thanh Nhi ngượng ngùng cắn môi, vội kéo áo trên người trả lại cho anh ta. Hưởng Thế Quân nhìn lại không nhận, chỉ bình tĩnh nói. "Đứng đây đợi tôi."

Thanh Nhi mím môi, ôm lại áo vào người, mùi hương nam tính toả ra từ trong áo rất dễ chịu, không nhịn được hỏi. "Ba anh có hung dữ không?"

Hưởng Thế Quân xoay mặt nhìn cô, im lặng vài giây bất ngờ giơ tay ôm lấy eo cô kéo đi cùng. Tim Thanh Nhi đập bang bang, tới khi nhìn thấy người đàn ông được gọi là ba anh ta thì nứt làm hai nửa.

Cái đôi mày đậm như kiếm và mắt như gương đao, chắc chắn không phải dữ vừa đâu.

Trời ơi, hối hận quá~

***************

Hôm nay là kỉ niệm 2 tháng truyện của ta được đăng trên Wattpad.. *bung hoa*

Loading...

Xem tiếp: Chương 49: Bắt Đầu Lại Từ Đầu.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Lớp Học Đặc Biệt

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10



Dã Miêu Tuần Dưỡng Pháp

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 47


Bậc Thầy Phản Diện

Thể loại: Khoa Huyễn, Võng Du

Số chương: 57