Thế Thân Nữ Phụ Chương 49: Bắt Đầu Lại Từ Đầu.
Chương trước: Chương 48: Gặp Ba Anh.
Trước khi đọc truyện, ta muốn nói, bạn nào đã và đang truyện ta không xin phép, vào inbox nói chuyện một chút nào!!
M.n đọc truyện vui vẻ nhé!
__________
"Thưa bác ạ." Thanh Nhi lễ phép gật đầu, mỉm cười hết sức ngoan ngoãn, dựa theo tính cách của Hưởng Thế Quân, ba anh ta khả năng là người rất quy củ, cô phải xuất chiêu trước mới có niềm tin không bị ngậm súng lâu dài.
Nhưng câu nói vừa thốt ra, eo liền có cảm giác bị bóp nhẹ, ngẩng đầu nhìn Hưởng Thế Quân thấy sắc mặt anh ta vẫn bình thản, chẳng lẽ cô bị ảo giác. Đưa mắt nhìn xuống ba anh ta, ông Hưởng Thế Thạch đang âm trầm đăm chiêu nhìn cô, y như thẩm phán nhìn tù binh vậy. Thanh Nhi không tự chủ nhích sát vào Hưởng Thế Quân, đừng có doạ cô sợ mà.
"Ừm.." Hưởng Thế Thạch nhẹ giọng ngâm một tiếng, không nhìn Thanh Nhi mà chuyển sang Hưởng Thế Quân, cô cúi mặt âm thầm thở phào.
Mẹ ơi, cái khí thế nhà binh này không phải dạng vừa đâu.
Lén lút liếc mắt nhìn lên Hưởng Thế Quân thấy anh ta vẫn đứng nghiêm, trên người áo sơ mi trắng lịch thiệp, phong độ lại mê người nhưng giọng nói, cứng còn hơn sỏi đá. "Ba, có chuyện gì?"
Ông Hưởng Thế Thạch dường như quá quen với chất giọng này, còn gật đầu như tán thưởng làm ai đó âm thầm chảy mồ hôi lạnh. Nhìn con trai, ông ta trầm giọng uy nghiêm nói. "Quân khu phía Bắc có biến động, ba phải bay ra đó gấp, con ở lại chỉ quan sát không được hành động."
"Vâng." Hưởng Thế Quân không nhiều lời, đáp một tiếng như kiểu quân trang.
Thanh Nhi nghi vấn bay đầy đầu nhưng không có ngốc nghếch hỏi trước mặt vị Đại tướng này, chỉ dám ngoan ngoãn gật đầu tiễn ông ta đi, cô đồng thời phát hiện, khoảng sáu bảy người đàn ông tương đương ông ta âm thầm đi ra cửa.
Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?
"Ha, hôm nay Hưởng thượng tá đích thân đến tham dự tiệc của tôi đấy?!"
Không để Thanh Nhi thông não, người này đã nối đuôi người kia cùng nhau đến. Cô quay đầu, không khỏi sững sờ, khẽ hé môi thở dốc.
Yêu tinh!
Đẹp gì mà ghê gớm vậy!
Anh đẹp trai nhướng mắt phượng yêu mị nhìn cô, đôi môi uốn lượn đầy quyến rũ, giọng nói như nước ấm rót vào tai. "Người đẹp này là bạn gái lên báo cùng cậu sao? Trông khá xinh đấy."
Thanh Nhi muốn ngất, sao cái âm thanh này giống mấy anh thụ thụ trong đam mỹ thế nhỡ. Không xong rồi, cô phải nhìn kĩ lại một lần nữa.
Da trắng mềm mại, mắt phượng yêu mị, sống mũi cao ngất, môi hồng cong cong, vóc người cao ráo, chân thon ngực chắc, cũng men lắm mà, đâu đến nỗi..
"Hahaha~"
"Đừng đùa nữa." Hưởng Thế Quân đanh mặt, liếc qua anh ta một phát bén nhọn, cúi đầu nhìn Thanh Nhi đang ngu ngơ, coi như giới thiệu. "Trầm Bằng."
Trầm Bằng? Là người chủ trì buổi đấu giá, trong thư mời có tên anh ta. Nhưng tại sao anh ta không nhận ra cô, còn tưởng cô là bạn gái Hưởng Thế Quân dẫn đến nên trêu chọc. Thanh Nhi mím môi, giơ tay ra trước, khẽ mỉm cười. "Chào anh, em là Thanh Nhi."
Không khí tự dưng nặng mùi quỷ dị, ánh mắt Trầm Bằng nghiêm túc không chút cợt nhã, nụ cười trên môi tắt ngúm thay bằng vẻ âm trầm, hoàn toàn hoá thân thành người khác.
Thanh Nhi có chút sợ thu tay về ôm chặt cánh tay Hưởng Thế Quân, lo lắng hỏi. "Anh ta..?"
"Anh hai, người của em thông báo xe của Minh Triệt tới rồi. Mau, chúng ta xuống dưới đón anh ấy đi." Không rõ từ đâu, một bóng dáng xanh lam xuất hiện níu lấy tay Trầm Bằng, giọng ngọt ngào dịu dàng đến ong bướm cũng thấy xấu hổ.
Thanh Nhi bị cướp lời mất hứng nhìn cô ấy, đúng kiểu anh hai thế nào, em gái thế ấy.
Bạch Liên Hoa, đây chính là nữ thần trong sáng, thuần khiết, thánh thiện, hiền lành, cao cả, nhân từ, thục đức..
Đại loại là tiểu bạch thỏ, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nỡ, chỉ nhìn đôi mắt long lanh kia đủ khiến người ta mũi lòng muốn giang tay yêu thương che chở.
Riêng Thanh Nhi chỉ có một câu để nói, nếu ai giành nam nhân với con thỏ trắng này, khẳng định có ngày chết cũng không biết vì sao?!
Tiểu bạch thỏ gọi mà anh hai không trả lời, uỷ khuất nhìn lên thấy anh hai đang nhìn chằm chằm một cô gái, chân mi liền nhíu lại không vui, tròng mắt đảo qua Thanh Nhi lại nhìn Hưởng Thế Quân, môi mím thành một đường, giọng như nghẹn kẹo. "Anh Quân, đây là bạn gái anh sao?"
Dường như phòng tiệc trăm người đều biến thành vô hình chỉ còn bốn người họ, tiểu bạch thỏ sắp diễn màng uất ức khi biết tin người yêu thầm có bạn gái, bộ dáng muốn khóc mà cố nín kia thật làm người ta thương tâm.
Thanh Nhi ôm ngực, thầm nghĩ có thể mình đã xuyên vào cả hai cuốn tiểu thuyết và đây là nữ chính thứ hai.. chèn cheng~
"Ừ." Giọng Hưởng Thế Quân bình tĩnh, không có chút cảm xúc ví như đau lòng, thử thách, do dự hay chần chừ các loại. Mà lúc này, Trầm Bằng đã lấy lại tinh thần, vẻ mặt dịu xuống ôn hoà nhìn cô ta. "Em vừa nói gì?"
Biến thái, luyến em gái.
Trong mắt Thanh Nhi bắn ra năm chữ đó, giật giật cánh tay Hưởng Thế Quân, nhỏ giọng hỏi. "Có phải anh thích cô ta không?" Anh ta còn chưa trả lời, cô đã phán thêm ba chữ khiến cả phòng tiệc u tối. "Nam sủng phi."
Trầm Mi vốn muốn nhắc lại Minh Triệt đã tới rồi, bên tai lại loáng thoáng câu nói của Thanh Nhi, cô ta lặng thin xoay đầu nhìn cô, khuôn mặt búp bê tinh xảo vừa mơ màng vừa uỷ khuất.
Sắc mặt Hưởng Thế Quân đương nhiên chẳng tốt đẹp gì, bàn tay trên eo Thanh Nhi dùng lực khiến cô đau muốn nhảy dựng. Đột nhiên trong đầu nảy ra ác ý, mặc kệ ánh mắt như gươm như đao của cô nàng thỏ trắng, giơ một tay ôm cổ anh ta, nhón mũi giày, dựa sát vào tai thì thầm. "Nếu bây giờ anh nói thích em, em sẽ giải thoát anh khỏi hậu cung của cô ta."
Dứt lời, vừa mới cười đắc ý được hai tiếng, tầm mắt bất ngờ xuất hiện một bóng người ngạo nghễ, đôi chân dài thẳng tắp, thân hình hoàn mỹ, khuôn mặt đẹp đến điên đảo chúng sinh, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô.
Chồng!
Thanh Nhi tựa như rơi vào vực sâu vạn trượng~
Cả người cô lơ lửng, chới với..
Hốt hoảng đẩy Hưởng Thế Quân ra nhảy xuống, nhưng đã có người nhanh chân hơn, kéo anh hai chạy lại chắn mất tầm nhìn của cô, giọng nói trong trẻo ngọt lịm. "Chủ tịch Thượng, anh đến rồi."
Âm thanh chất đầy tình cảm trong sáng, một câu nói giống như tuyên bố với mọi người rằng người đàn ông này đến là vì cô ta. Môi Thanh Nhi không tự chủ mím chặt, bộ dáng uỷ khuất chả thua gì cô ta lúc nảy.
Có ai nói cho cô biết, tại sao lần nào cô muốn bắt chuyện với chồng, thì y như rằng sẽ có một mỹ nhân xinh đẹp hơn cô choáng mất cơ hội.
Mũi giày Thanh Nhi mài xuống nền gạch, lòng vừa chua chát vừa ghen tức, chỉ muốn kiếm một gáo acid tạt tạt tạt vào mặt con thỏ giả tạo đó, ai bảo cô là nữ phụ, nữ phụ thì có quyền làm chuyện ác.
"Hừ.." Thanh Nhi nghiến răng ken két, hung hăng giẫm mạnh giày cao gót xuống sàn. Cô là ai? há để hồ li tinh cướp mất chồng yêu được.
Đế giày từng bước ma sát xuống nền gạch mang theo chí khí ngút trời, nhưng khi vừa đến gần tiếng nói của Trầm Bằng đã đánh xuyên qua mấy tầng não cô. "Chủ tịch Thượng, phòng Vip ở lầu 1, mời."
Thanh Nhi đứng sững lại giương mắt nhìn lên, Chủ tịch Thượng? Trầm Bằng vừa gọi chồng cô là chủ tịch Thượng? người đàn ông có gương mặt y như đút với chồng cô này là chủ tịch Thượng?
Thanh Nhi không khác gì con ngốc đứng giữa bầy hạc trắng, vẻ mặt cô ngây ngô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Chủ tịch Thượng Hoằng, người mà trong tưởng tượng của cô là một ông già xấu xí, bụng phệ, mắt hếch, đầu trọc, tên thần kinh, cuồng dâm ô, giờ lại biến thành chồng cô, người đàn ông xuất sắc nhất thiên hạ.
Sự chênh lệch lớn đến mức cô phải ngỡ ngàng, cảm giác tự thiêu sống lí trí của mình để thừa nhận chồng mình và ông già biến thái là một.
Thanh Nhi nhớ, có một tập tài liệu cô từng đọc qua, chủ tịch Thượng Hoằng là đại tài phiệt giàu nhất châu Á, từng nhận bằng doanh nhân trẻ tuổi trong nước, tài sản của anh ta rải rác khắp thế giới nhiều đến không thống kê nỗi.
Cô từng nghĩ, chồng cô cũng là một tài phiệt, anh cũng giàu có, cũng là doanh nhân thành đạt, nhưng cô chưa từng nghĩ cao xa như vậy. Thượng Minh Triệt, làm sao để cô chấp nhận nổi sự thật chồng mình là tỷ phú đây?!
Nếu bây giờ có ai đó cho Thanh Nhi một cái tát, cô sẽ cảm ơn họ, coi họ là vị cứu tinh của đời mình luôn đấy!
Trầm Mi cắn chặt môi dưới nhìn Thượng Minh Triệt, hắn là người đàn ông xuất sắc nhất mà cô ta từng gặp, là người mà cô ta quyết chí phải lấy cho bằng được. Suốt ba năm, thư mời của Trầm gia gửi đến tập đoàn Thượng Hoằng nhiều vô kể, nhưng đây là lần duy nhất hắn nhận lời đến. Thế mà vì sao, khi anh hai mở lời mời hắn lên tầng trên hắn chẳng những không đi còn dùng ánh mắt hàm xúc nhìn cô gái kia.
Trong lòng Trầm Mi muốn nổ lửa, quay đầu trừng mắt nhìn Thanh Nhi như muốn cảnh cáo cô mau chóng cút đi.
Nhưng Thanh Nhi đâu có con mắt thứ ba để chú ý cô ta, cô tập trung hết tinh thần nhìn người đàn ông trước mặt, thật sự là chồng cô không khác một li nào cả. Môi cô mím lại, hai bàn tay vô thức chà sát vào vạt váy, rối loạn nghĩ..
Chồng mình giờ là người giàu có, quyền lực chẳng thua gì tổng thống, ở đây người người hâm mộ muốn nịnh nọt anh ta, nếu bây giờ cô chạy tới có khi nào bị nói là thấy sang bắt quàng làm họ không? nhưng mà, đó thật sự là chồng yêu cô ngày nhớ đêm mong.
Làm sao đây? làm sao đây?
"Chủ tịch Thượng.." Trầm Bằng cẩn trọng gọi lại một tiếng, anh ta cảm thấy không khí bất ổn, cứ tiếp tục đứng ở đây lâu, lỡ như có người nhận ra chủ tịch Thượng Hoằng rồi hô lên, mọi chuyện mà trở nên phức tạp thì anh ta có quyền lực mấy cũng không dàn xếp nỗi.
Ánh mắt Thượng Minh Triệt chăm chú nhìn Thanh Nhi, thấy cô vẫn đứng sững sờ không chịu động đậy, khớp hàm thoáng đanh lại chờ thêm ba giây, nhưng cuối cùng vẫn nhấc chân bước đi.
Trầm Mi nhìn thấy hắn xoay đầu, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, thanh thuần tựa như đoá hoa nở trong ban mai.
Thanh Nhi cuống, chiếc răng nanh đáng yêu từ khi nào biến thành hung khí cắn sưng cánh môi dưới, hai tay cô căng thẳng nhồi xé vạt váy, cứ bắt mình bình tĩnh nhưng không cách nào bình tĩnh nỗi.
Cô nhắm chặt hai mắt, dùng toàn bộ sức lực hít mạnh khí oxy vào lấp đầy cơ thể, tinh thần tỉnh táo 100% quyết định..
Bắt đầu từ hôm nay, Trần Thanh Nhi sẽ dùng toàn bộ tâm huyết chinh phục Thượng Minh Triệt. Mặc kệ là chủ tịch Thượng Hoằng, đại tài phiệt danh chấn, hay tỷ phú của thế giới, chỉ cần cô cố gắng nhất định sẽ chiếm được trái tim anh ta.
Bước đầu tiên phải làm quen!
Thanh Nhi thở ra một hơi, giơ hai tay vỗ vỗ mặt, chỉnh lại váy áo nghiêm túc, gương mặt nở một nụ cười thật tươi tắn đáng yêu.
Nhấc chân lên đi từng bước nhẹ nhàng đến gần bọn họ, cô đứng trước mặt Thượng Minh Triệt vươn bàn tay nhỏ nhắn ra, giọng nhã nhặn lại ngọt ngào. "Chào anh, em là Trần Thanh Nhi."
Không khí im lặng hết sức, phảng phất tiếng tim đập vang vang trong lồng ngực, ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng người trước mắt, nụ cười duyên dáng đến ngây ngất lòng người.
Khoé môi Thượng Minh Triệt nâng lên một nụ cười hoàn mỹ, ánh mắt sâu hút nhìn vào đôi mắt cô. Thanh Nhi cảm giác bàn tay mình được ấm nóng bao lấy, giọng nói uy quyền mà êm tai từ tốn vang lên. "Thượng Minh Triệt."
Xem tiếp: Chương 50: Đồng Loã Vô Dụng.