241 Lâm Cẩn Dung nay quản lý đại bộ phận sự vụ trong Lục gia, không giống từ trước muốn xuất môn thì có thể xuất môn, trước tiên phải gọi các ma ma quản sự vào, an trí mọi chuyện quan trọng xong xuôi, mới có thể thoát thân.
242 Lâm Ngọc Trân nghe nói có rất nhiều người ở đây, cũng có chút không được tự nhiên. Đành chống chế suy nghĩ, đây cũng không hẳn là vì xem tướng mới đến, chẳng qua là nhân tiện mà thôi, cũng sẽ không thể để người ngoài biết được, lại càng không e ngại Ngô gia chê cười, vì thế cũng lên tinh thần, cước bộ nhanh hơn, khẩn cấp muốn gặp mặt Kim gia bà tức, tìm tòi đến tột cùng.
243 Lâm Cẩn Dung nhìn bộ dáng kia của Lục Vân, có vẻ hoài nghi bản thân cùng Ngô Lăng tránh ở bên ngoài nói xấu nàng, trong lòng biết nàng lúc này chính là thần hồn nát thần tính, nghĩ rằng ai cũng có lỗi với nàng, cũng lười cùng nàng so đo.
244 Lâm Cẩn Dung ghé vào dưới đèn phát sầu. Chỉ vì vài thứ kia lại vô thanh vô tức biến mất. Nàng nghĩ rằng, cho dù bị thất lạc trên đường cũng đành thôi, nhưng có thể lặng yên không một tiếng động như vậy, thật sự là làm cho người ta cực kỳ bất an.
245 Khoan thứ một chút? Sự tình không rơi vào người nàng, làm sao nàng có thể cảm nhận sự đau khổ? Quả nhiên là đứng nói chuyện không thấy thắt lưng đau mà.
246 Lục Vân biểu hiện có chút khác thường, Lâm Cẩn Dung lui một bước, lại cười nói: “Người trong nhà, ai mà không có thời điểm tâm tình khó chịu? Xin lỗi thì không cần, nếu về sau có lúc ta cũng không phân rõ phải trái, thì thỉnh A Vân thông cảm cho ta là được rồi.
247 Biểu hiện tối nay của Lục Giam cùng lúc sáng thật sự khác nhau rất lớn, trong phòng mùi khói đốt cùng tro giấy trong chậu than không thể che giấu, hắn không hỏi một chữ, ngược lại quấn quít lấy nàng thân thiết, thậm chí không cố kỵ nha hoàn.
248 Lục Giam trầm mặc một lát, nói: “Ta sẽ chú ý. ”Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài: “Ta lúc trước vẫn lo lắng nàng vì việc Kim gia oán trách ta, sau đó nàng cùng ta chịu nhận lỗi, lại ghé vào trong lòng ta khóc lớn ta mới có thể nhẹ lòng.
249 Ngày kế chính là sinh thần của Lục Giam. Sáng sớm Lục lão ông và Lục lão phu nhân liền sai người đưa tới mỳ trường thọ, bộ đồ mới, gấm vóc, văn phòng tứ bảo, vàng bạc các thứ.
250 Lục Vân ngẩn ra, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Lục Giam, như không thể tin được hắn sẽ nói như vậy với nàng. Bọn nha hoàn đã sớm thức thời lui xuống, Lâm Cẩn Dung cũng đi theo lui ra ngoài đứng ở ngoài cửa, không ở đó khiến người ngại ngùng.
251 Lục Giam động tác vừa chậm, giương mắt chống lại ánh mắt Lâm Cẩn Dung, không biết Lâm Cẩn Dung có ý gì. Đây là chuyện vắt ngang giữa hai người, muốn quên cũng không quên được.
252 Vốn Lục lão ông đêm qua từng nói chuyện, toàn gia sung sướng, hôm nay đặc cách ọi người ngủ thêm một canh giờ mới phải dậy làm việc, nói cách khác, từ giờ mão chuyển thành giờ thìn, bọn hạ nhân đều có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
253 Lục Giam không quá để ý đến lời đề nghị của Lâm Cẩn Dung. Hắn thấy, nữ quản sự trong nội viện đối với chuyện bên ngoài thế này không hiểu rõ. An ủi thanh thản thì có thể, nhưng nếu để làm chủ giải quyết sự tình vẫn nên dựa vào các quản sự ngoại viện.
254 Lục Giam từ trong nha môn đi ra, lại thỉnh vài quản sự tới Ngũ Trượng lâu ăn uống, đợi đến khi chiêu đãi xong, về nhà đã gần đến canh hai. Vào cửa ngửi thấy mùi thơm không giống hương bách hợp ngày thường, giống như hoa mai, lại giống như hương lan, thanh u nhập phế, rất dễ ngửi.
255 Trong phòng truyền ra tiếng La thị liên miên cằn nhằn an ủi, thanh âm Chu thị có nề nếp, nơi đây thật sự không phải là chỗ để nói chuyện, Phương Trúc cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể lời ít mà ý nhiều đáp: “Tốt.
256 Lục Giam đem “Mạnh Quý” đưa đến nha môn, trước tiên gặp Tri huyện, khách khí nói vài câu, liền đệ đơn kiện, đi thẳng vào vấn đề. Tri huyện đã gặp qua hắn ở Tri châu phủ, cũng hiểu được hắn là loại người nào, tất nhiên muốn cho hắn chút mặt mũi, không khỏi phân trần, trước sai nha dịch đánh “Mạnh Quý” kia hai mươi đại bản, cũng không có ý nương tay, mỗi một gậy đánh xuống rất đúng lực, đợi đến khi kết thúc, “Mạnh Quý” đã là da tróc thịt bong, ngay cả kêu oan cũng không có sức.
257 Gió nổi lên, trăng tàn không tình nguyện biến mất trong tầng mây dày đặc, thiên địa trong lúc đó rốt cục một mảnh hôn ám. Trong Tụ Hiền các vẫn còn đèn, trên cửa sổ giấy chiếu ra hai bóng người đang đứng nói chuyện với nhau.
258 “Thế nhân nghĩ rằng dùng Đan Sa có thể cầu Trường Sinh, ta lại cho rằng, đó là độc vật. Bao năm qua người dùng đan dược bị chết cũng không thiếu. ” Thủy lão tiên sinh từ một quyển sách cũ nát ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Lâm Cẩn Dung.
259 Lâm Cẩn Dung uống xong thuốc, lại ăn điểm tâm mà Đào thị tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng rồi mới đến sân viện của Đào thị. Đào thị lôi kéo tay nàng cao thấp đánh giá một phen, cười nói: “Khí sắc tốt hơn nhiều.
260 Lục Giam không nghĩ tới Lâm Cẩn Dung sẽ có phản ứng như vậy, thấy Lâm Cẩn Dung vẫn không nhúc nhích đưa lưng về phía hắn, không khỏi mê hoặc lo lắng, định chuyển người qua đằng trước nhìn Lâm Cẩn Dung rốt cuộc làm sao.