281 Tuyết càng rơi càng lớn, rất nhanh trời đất trắng xoá một mảnh. Lâm Cẩn Dung đứng ở trước cửa hiên của Vinh Cảnh cư, dùng sức xoa xoa tay vào nhau, lại nhẹ nhàng chà chà chân, phun ra một chuỗi khí trắng.
282 Tuy không có căn cứ chính xác mười phần, nhưng chuyện lớn như vậy, Lâm Cẩn Dung tất nhiên sẽ nói với Lâm Ngọc Trân, cũng để nàng biết, ngày sau trong lòng có phòng bị.
283 Hài tử của Lã thị rốt cuộc không thể giữ được, thời điểm Lục Thiệu đưa Thủy lão tiên sinh đến, đã là sáng sớm ngày hôm sau, mà lúc này đã là quá muộn.
284 Ngày Nguyên Đán. Trong hơi nước mịt mờ, Lâm Cẩn Dung từ trong thùng gỗ đứng dậy, được Lệ Chi cùng Quế Viên giúp nàng lau đi bọt nước, mặc vào bộ đồ mới, sau đó lau tóc đi ra bình phong.
285 Đêm Thượng Nguyên, hoa nở rộ, trăng sáng tròn. Thành Bình châu vô cùng náo nhiệt, cửa thành không đóng, thức trắng đêm sung sướng. Nhà nhà giăng đèn kết hoa, khắp nơi kết bạn du ngoạn.
286 Ngày mùa hè, trước mành một mảnh xanh tươi. Gió nhẹ thổi qua, khiến hoa mai bên ngoài Thính Tuyết các rơi rụng lả tả, Lâm Cẩn Dung ngồi ở trước hành lang, hết sức chuyên chú đem nước tuyết đọng trên cành mai thu về gần nửa năm, đã được đun sôi bằng than củi thượng đẳng chậm rãi rót vào trong ấm, vẽ ra một đóa hoa đào.
287 Ba ngày liền, con người đặc biệt dễ dàng mềm nhũn, sau giữa trưa, Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Ngọc Trân đang quản gia xử lý nhẹ nhàng khoan khoái, lại giúp đỡ thay Lục Vân chọn kiện vải may đồ cưới, cảm thấy buồn ngủ, liền hướng Lâm Ngọc Trân cáo từ: “Ta về phòng trước nghỉ tạm.
288 Hắn nghe người ta nói. Lâm Cẩn Dung chú ý tới mấy câu hôm nay Lục Giam nói với nàng đều mở đầu bằng cụm từ hắn nghe người ta nói, cũng không biết là ai nói đây.
289 Lục Giam ném đèn lồng xuống đất, kéo lấy tay áo Lâm Cẩn Dung đang che trên mặt, cắn răng nói: “Chính là nàng đến tột cùng muốn như thế nào?”Lâm Cẩn Dung liều mạng giãy dụa, không muốn để hắn nhìn mặt nàng, Lục Giam cũng sống chết kéo ra, giống như cùng với tay áo kia có thâm cừu đại hận: “Nàng chột dạ, không dám nhìn ta có phải không?”Mặc dù sức lực cách xa quá lớn, Lâm Cẩn Dung vẫn kiên quyết không chịu nhượng bộ.
290 Mưa tầm tã từ hạt to biến thành mưa nhỏ tí tách, Lâm Cẩn Dung đã tìm lại cây trâm, nhưng vẫn không thấy nửa ống tay áo đâu. Chủ tớ ba người tìm tòi hồi lâu, cũng không thấy.
291 Một đêm mưa gió, đến tận sáng mới dừng lại. Lâm Cẩn Dung một đêm trằn trọc, một đêm buồn bã. Gần hừng đông, tiếng mưa rơi thưa thớt, nàng mới xem như đưa ra chủ ý, nhắm mắt lại dưỡng thần.
292 Từ đó, Lục Giam ở trong thư viện một thời gian khá lâu, ít khi ở nhà trừ bỏ để ý một ít gia vụ sinh ý mà hắn phải ra mặt, đa số thời điểm đều ở Thính Tuyết các khổ đọc, mỗi đêm đều ôn tới canh ba.
293 Sáng sớm núi Phượng Sí, nắng mùa thu cùng sắc núi giao triền thấp thoáng, ngàn vạn phong diệp tầng tầng nhuộm dần, sắc thái sặc sỡ, tỏa ra ánh ngọc quang hoa.
294 Tân nương Khang Thị, năm nay vừa mới mười sáu tuổi, là người của Dương huyện thuộc Bình châu, nhà mẹ đẻ ở Dương huyện mặc dù không phải giàu có, nhưng cũng là thi thư gia truyền, gia phong nghiêm cẩn.
295 “Đừng như vậy. ” Lục Luân mỉm cười nhìn Lâm Cẩn Dung, nói: “Muội đừng nghĩ tới người xấu gì, cho rằng ta bị người xấu lừa gạt, hoặc là giao đồ bậy bạ.
296 “Ngũ gia đâu?” Lâm Cẩn Dung từ sau viện đi tới đại đường, vốn tưởng rằng Lục Luân nhất định ở đại đường xem náo nhiệt, ai ngờ cũng không thấy bóng dáng hắn.
297 Vừa vào cuối thu, một cơn mưa chuyển đông. Hợp với mưa nhỏ vài ngày kéo dài, a khí thành vụ, không cần nói là trong vườn, ngay cả trong phòng cũng có thể nói là âm lãnh ẩm ướt.
298 Từ tháng giêng, toàn bộ Lục gia đều đắm chìm trong không khí khẩn trương. Một bên là lo lắng Lục lão ông bị bệnh, một bên là về thành tích trong kỳ thi của Lục Giam.
299 “Nghe nói là chức Giáo thư lang, chúc mừng Nhị tẩu. ” Khang Thị cùng Lâm Cẩn Dung đi đến chỗ không người, thân thiết cầm tay nàng, thấp giọng nói: “Nhị tẩu, ta đến nhà này thời gian mặc dù không lâu, nhưng cũng biết tẩu là người khoan hồng độ lượng, tẩu đối đãi tốt, ta vẫn đều nhớ kỹ, là thật tâm thật lòng thay tẩu cao hứng.
300 Thấy Quế ma ma hành động như thế, Quế Viên cả kinh ném việc trong tay, mạnh đứng lên. Nàng đứng dậy quá mau, váy vướng vào ghế con, ghế con bất đắc dĩ ngã xuống đất, phát ra thanh âm nặng nề.