1 Quách Minh Viễn hôm nay không có tăng ca, cũng đã từ chối lời mời của bạn học cũ, bất thường lái xe đến siêu thị, mua một đống vật dụng hàng ngày tạp nham nhét vào sau thùng xe, sau đó tiến thẳng đến nhà ga.
2 Lại nói, tại thành phố lớn như thủ đô, ở vùng ngoại thành không chỉ có nghĩa là mỗi ngày phải dậy sớm đi tàu điện ngầm, ngồi một hai tiếng đến chỗ làm.
3 Nhờ ơn Lý Lập Bang ban tặng, Thái Dương mấy ngày kế tiếp chỉ có thể một thân một mình ở trong căn phòng lớn vắng vẻ, buổi tối khi ngủ đèn cũng không dám tắt.
4 Hai giờ sau, vị khách trọ mới đã trở lại, trong tay xách theo túi siêu thị to nhỏ, bên trong đều là hoa quả rau dưa còn có cả thịt tươi sống.
Thái Dương, Trương Gia cùng Lý Lập Bang vừa nghe thấy tiếng liền nhanh chóng chạy tới vây xem.
5 Thái Dương tối đó ngủ ngon lành, bạn cùng phòng mới ngủ cũng rất có nề nếp, nằm sát vào bên mép giường, lưu cho cậu một không gian cực rộng để duỗi tay chân, nên cậu cảm thấy thực hài lòng, tự coi như mình vẫn nắm trong tay quyền sở hữu căn phòng này.
6
Thái Dương uổng công chạy một chuyến, trong lòng thực buồn bực. Chờ Trương Gia cùng Lý Lập Bang vào công ty, liền chỉ còn lại một mình cậu vô công rồi nghề, lêu lổng đi dạo trên đường.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thái Dương rất hiếu kì, cậu không biết đám người Cố Văn Vũ là làm những gì.
8
Mấy ngày kế tiếp, Thái Dương rõ ràng cảm thấy tâm tình của bạn cùng phòng không tốt.
Trải qua một đoạn thời gian quan sát hắn, Thái Dương biết Cố Văn Vũ là người không hay nói chuyện, nhưng mà lại có một thói quen đặc biệt, chính là thi thoảng thích một mình ôm lấy quyển truyện tiếu lâm kia, hơn nữa thường thường là đọc đến mấy tiếng,.
9 Tuần đầu đi làm, sau khi trải qua đợt huấn luyện tân binh, đám Thái Dương đều dưới sự dẫn dắt của tổ trưởng bên mình mà từng bước hiểu rõ tổ chức cơ cấu của công ty các nghành tổ chức, bắt đầu từng bước xử lý một chút công tác đơn giản dễ dàng bên trên.
10
“Chết tiệt, Cố Văn Vũ! Cậu làm cái quỷ gì thế a! Làm tớ sợ muốn chết!” Thái Dương bị đập đầu vào cửa tức giận mắng một câu.
Cố Văn Vũ liếc nhìn cậu một cái, cũng không nói gì, tiếp tục uống bia.
11
Ngày hôm sau, buổi sáng bảy giờ rưỡi.
Thái Dương vừa tỉnh liền phát hiện Cố Văn Vũ cũng không có ra ngoài, đang mặc bộ áo liền mũ ở nhà màu xanh sẫm, ngồi xếp bằng trước máy tính nhập vào từng chuỗi số hiệu cực nhanh.
12
hời điểm Thái Dương đi vào trung tâm ăn thử món thạch hoa quả, gương mặt thực thối.
Cậu thế nhưng bị một gã đực rựa ôm lấy trước mặt công chúng!
Còn có cái gì bẽ mặt hơn thế nữa đây?
May mắn lúc ấy xung quanh không có ai nhìn (?), bằng không sau này bảo cậu làm sao dám ra ngoài cua gái nữa đây!
Bất quá.
13 Ngay sau khi Thái Dương cùng Cố Văn Vũ ly khai không lâu, tại tiểu khu, password wifi yiqigaoji được mở ra, báo hiệu một ngày mới của chủ nhân các phòng bắt đầu.
14
Hội trường thử nghiệm thạch hoa quả, kín người hết chỗ.
Chưa có thời điểm nào giống như bây giờ, khiến cho mọi người khắc sâu cảm nhận rằng siêu thị là thế giới mà sinh vật giống cái thống trị.
15
Từ trên đường siêu thị về nhà, mấy đồng chí IT lòng ôm suy nghĩ, thậm chí ngay cả đại sự mua giường hàng đầu cũng tạm thời bị gác lại.
Quách Minh Viễn trầm mặc lái xe.
16 Dựa vào lá thư sám hối cùng bức hình Bình Tà ở siêu thị lúc trước, đồng chí Thái Dương sau khi nhập chức một tháng, thanh danh vinh quang lan xa ở công ty Thiên Độ, vọt lên thành người mới được hoan nghênh nhất trong công ty.
17
Sau khi Quách Minh Viễn đi không lâu, Q của Thái Dương liền sáng lên, mở ra nhìn phát hiện là bạn học cùng đại học với mình.
Hàn huyên vài câu, bạn học liền kể khổ với cậu nói gần đây ông chủ cho hắn xử lý một đồ án kế hoạch, hắn lại không có lấy một điểm manh mối, hỏi trong tay Thái Dương có tư liệu gì sử dụng được không.
18 Thái Dương sau khi tan tầm về cơ hồ một đường chạy vội đến trạm tàu điện ngầm, từ trong toa xe chật ních như nhồi cá hộp đi ra lại một đường chạy té tát, cuối cùng về nhà trước cả Trương Gia cùng Lý Lập Bang.
19
Lý Lập Bang cùng Thái Dương ở trên đường về nhà lại đụng phải Trương Gia.
Thời gian còn rất sớm, bọn họ ngẫm lại, đằng nào cũng đã ra ngoài, chi bằng cứ đi chỗ khác tản bộ chút, vừa là để khuyên bảo Lý Lập Bang, cũng là để xin lỗi Thái Dương.
20 Thái Dương rốt cục cũng hiểu được rằng mình đã đi vào chốn nào, sợ tới mức mặt trắng bệch, toàn thân không ngừng nổi gai ốc, luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo rồi chuồn ra ngoài.