Nhược Khả Phi lại nhẹ nhàng thở dài, đưa tay tiếp trà. Thôi, coi như nàng thuận ý tiểu hài tử này, ngẫu nhiên sủng hắn một chút.
25
“A?” Nhược Khả Phi còn chưa phản ứng lại đây, Hiên Viên Cô Vân vẫy tay quản gia gọi tới, cho quản gia đi chuẩn bị vài thứ đưa đến phòng Đỗ Vũ. Cũng cho quản gia nói cho Đỗ Vũ rằng, một chốc chính mình liền qua.
26
“Ừm, chơi cái gì tốt trước đây?” Hiên Viên Cô Vân tâm trạng khổ sở trầm tư, khó xử nhìn ngọn nến cùng trà nóng trên bàn.
“Ô ~~ ô ~” Đỗ Vũ nói không nên lời, chỉ có ánh mắt hoảng sợ nhìn Hiên Viên Cô Vân, đáy mắt thật sâu cầu xin.
27
Hôm sau, Hiên Viên Cô Vân nghe lời Nhược Khả Phi nói, đến trấn an Đỗ Vũ.
Mà Nhược Khả Phi cách bình phong gặp Vệ Lượng. Cách bình phong, nên ko cần cải trang nam chỉ đè thấp thanh âm, làm cho Vệ Lượng nghĩ lầm sau bình phong là nam tử.
28
“Ta ôm nàng đi. ” Hiên Viên Cô Vân cười thuần khiết, ôm Nhược Khả Phi vững vàng tiêu sái bước trên tuyết.
Nhược Khả Phi thế này mới nhớ tới, đúng rồi, trong hoàng thất hoàng tử sao lại không luyện võ? Đột nhiên nhớ tới lần trước ở vương phủ, Hiên Viên Cô Vân đem bóp nát chén trà bắn về phía Vân gì đó, chắc là dùng nội lực.
29
Quả nhiên, Thất vương gia cũng nhận được thánh chỉ về tới kinh thành.
Nhược Khả Phi đã biết hoàng thất rất quái dị. Đại hoàng tử được lập là Thái tử, lại chết rất ly kỳ.
30
Lại thấy Nhược Khả Phi khẽ chu môi, sâu kín hộc ra hai chữ: “Diêm Diễm. ”
Trong nháy mắt, Hiên Viên Cô Phong đột nhiên cảm thấy một cỗ sát khí sắc bén bao phủ chính mình, làm cho hắn có chút hít thở không thông.
31
Xoay người, Hiên Viên Cô Phong rời khỏi vương phủ.
Nhược Khả Phi cũng xoay người chuẩn bị đi vào. Cửa, Diêm Diễm lẳng lặng đứng ở nơi đó.
“Bốn loại điểm tâm.
32
“Lo lắng, thực lo lắng, sợ nàng cùng người ta chạy. ” Hiên Viên Cô Vân gắt gao ôm Nhược Khả Phi.
“Đứa ngốc, ta nói rồi ngươi không buông ta ra, ta sẽ không rời ngươi đi.
33
Sáng sớm hôm sau, Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi đi săn bắn ở khu vực hoàng gia. Dọc theo đường đi, Nhược Khả Phi cũng không nói, hiện tại là đầu mùa hạ, săn thú tựa hồ cũng không thích hợp.
34
Đồng tử Hiên Viên Cô Vân nháy mắt phóng đại. Tên! Một loạt kình tiễn gào thét đánh úp về hướng hai người.
Nhược Khả Phi cũng đã nhận ra phía sau khác thường.
35
Là Diêm Diễm!
Đôi mắt của Nhược Khả Phi mở to, rốt cục đến rồi!
“Không muộn, ít nhất chúng ta còn chưa có chết. ” Nhược Khả Phi nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng đại bộ phận hắc y nhân đã ngã xuống đất, nhưng chính thể lực nàng cùng Hiên Viên Cô Vân đã đến cực hạn.
36
Diêm Diễm ôm kiếm, chậm rãi về tới phòng của chính mình. Ngã vào trên giường, cũng đã ngủ.
Nhược Khả Phi hôn mê vài ngày, Hiên Viên Cô Vân ở trước giường đợi vài ngày, mà Diêm Diễm ở ngoài cửa cũng đợi vài ngày.
37
“Phái người ám sát ba vị Vương gia không phải người khác. ” Diêm Diễm dừng một chút, nghiêm mặt nói, “Đó là Hoàng Thượng. ”
Nhược Khả Phi không có kinh ngạc, trong mơ hồ nàng đã đoán được.
38
Ngày kế tiếp, Nhược Khả Phi bắt đầu làm việc chuyện của mình. Ở Hứa thành, quán Lẩu này lợi nhuận tùy ý nàng sử dụng. Nàng dùng tiền này thu mua một đám vũ nữ, mỗi ngày liền ở sau vườn trong vương phủ huấn luyện, không cho bất luận kẻ nào nhìn đến.
39
“Ngài đoán đi. ”
Nhược Khả Phi quay đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt tà mị của Hiên Viên Cô Phong.
“Bổn vương muốn nàng chính miệng nói. ” Hiên Viên Cô Phong thổi khí ở bên tai Nhược Khả Phi.
40
Tiếng chuông càng lúc gần, một đám nữ tử vô cùng xinh đẹp đi tới, sớm đã có người đem nhiều trống to chuyển tới giữa sân.
Trung tâm, có một nữ tử đáng chú ý.
|