Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thần Y Thánh Thủ Chương 1019: Kinh Hãi Mà Không Nguy Hiểm.

Chương trước: Chương 1018: Gom Góp Tam Đan.



Ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư liếc nhìn nhau một cái, trên mặt hai người đều có vẻ khiếp sợ.

- Chúc mừng Trương cư sĩ, Y thánh Trương gia thế đại đơn truyền, có thể có một truyền nhân như Trương Dương thật sự còn mạnh hơn cả ngàn đệ tử Thiếu Lâm tôi.

Thích Minh đại sư biết Trương Dương chỉ cần tới Trường Bạch Sơn lấy Thiên Trì vô căn thủy là góp đủ thành Tam Đan nhất thủy, mà Tam đan nhất thủy này đương nhiên là dùng để trợ giúp Trương Bình Lỗ thăng cấp ngũ tầng. Sau khi ngộ đạo Thích Minh đại sư sớm đã từ bỏ ý muốn thăng cấp, kết bè phái, thấy Trung Quốc sắp có thêm một cao thủ ngũ tầng, trong lòng đương nhiên vô cùng sung sướng.

Ông cụ cũng không biết bản thân mình bây giờ có cảm giác gì. Tam Đan nhất thủy không có cái gì không phải là linh đan hiếm thấy. Người thường cả đời có thể có được một thứ cũng đã là thiên đại phúc trạch, thật không ngờ Trương Dương lại dễ dàng có được tam đan như vậy.

- Chẳng lẽ ngươi quay về để đem con mắt thứ ba cho ta?

Trương Dương đột nhiên nảy sinh một cảm giác không tốt trong lòng. Hắn nhíu mày nhìn về phía Tam Nhãn Thú màu vàng, lại phát hiện con mắt thứ ba của nó rất bình tĩnh, giờ phút này đang cúi đầu nhìn hai đứa con mình, ánh mắt hiền lành.

Tuy rằng cả người Tam Nhãn Thú màu vàng thương thế rất nặng, nhưng nó cũng không lo lắng tới tính mạng. Huống chi hiện giờ Long gia còn có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, và những linh đan dược liệu Trương Dương phối chế lúc rảnh rỗi. Đợi một thời gian nó sẽ khôi phục được thực lực như ban đầu có khi còn tăng tiến.

- Ma Môn, Chu gia Nam Cương đã hợp hai làm một kéo dài hơi tàn. Đại viên mãn Ma Môn đã tổn lạc, về phần đại viên mãn Chu gia đã trúng độc của ta. Nếu có thể gắng gượng thì tính mạng gã cũng chưa tới mực tuyệt lộ, nếu không gắng gượng được mối thù của bọn chúng ta đã báo được.

Tam Nhãn Thú màu vàng nói, yêu chiều liếm láp hai tiểu Tam Nhãn Thú. Một đạo năng lượng quăng ra từ con mắt thứ ba trên trán của nó, lời nói lại vang lên trong đầu Trương Dương.

- Huống chi, ta và chồng ta đã đồng ý cho ngươi con mắt thứ ba này từ trước, nó vốn là của ngươi, cũng là ta trở về vừa đúng lúc để trao con mắt thứ ba của chồng ta cho ngươi.

Trương Dương đột nhiên nhíu mày, hắn rốt cuộc biết trong lòng mình vì sao nảy sinh cảm giác không hay. Lúc này kẻ thù lớn nhất của Tam Nhãn thú màu vàng, không nghi ngờ gì nữa chính là Đế Vạn Phương, Chu Cổ, Lý Kiếm Nhất, Hoa Phi Thiên, cũng may đại viên mãn Võ Đang chưa từng có ý định đánh Tam Nhãn Thú màu vàng, cho nên không khiến nó ghi hận.

Hiện giờ Đế Vạn Phương lưu lạc, Chu Cổ trọng thương, mục tiêu tiếp theo của nó đương nhiên là Hoa Phi Thiên, Lý Kiếm Nhất đang dưỡng thương ở Trường Bạch Sơn.

Trường Bạch Sơn đâu có dễ tới như vậy?

Hoa gia từng trốn được rất nhiều kẻ thù ở Trường Bạch Sơn, đương nhiên là nhờ vào con linh thú ngũ tầng kia. Tam Nhãn Thú màu vàng sở dĩ đưa cho mình Tam Nhãn đan lúc này, ngoài việc trùng hợp hẳn còn có quyết tâm lên Trường Bạch Sơn trả thù.

- Xoạt.

Một cỗ năng lượng thiên địa đột nhiên ngưng tụ trước người Tam Nhãn Thú màu vàng, nó ngẩng đầu nhìn mặt Trương Dương liền biết Trương Dương đã hiểu ý dụng ý của nó, cũng không nói thêm một câu, một con mắt bị sương mù dày đặc bao vây lấy phun ra từ miệng nó, bay về phía Trương Dương.

Trương Dương giơ tay ra, con mắt thứ ba của Tam Nhãn Thú kia dừng lại cách Trương Dương một bước, treo trên không trung.

- Rống…

Tam Nhãn Thú màu vàng đột nhiên rống lên một tiếng, ngậm lấy Đại Lôi và Tiêu Lôi bay khỏi bình nguyên Long gia.

- Chít chít

- Chít chít

Vô Ảnh và Tia Chớp thấy Đại Lôi Tiểu Lôi bị Tam Nhãn Thú màu vàng mang đi lập tức kêu lên. Trong thời gian này chúng thường xuyên chơi đùa với Đại Lôi Tiểu Lôi, đã có tình cảm với chúng, hiện tại thấy chúng bị mang đi, đương nhiên cũng không nỡ.

- Ta ở Côn Lôn dưỡng thương, trong thời gian này để con ta ở với ta. Đợi vết thương của ta khỏi hẳn, tự nhiên sẽ trả chúng lại. Con người, ngươi mau phối chế Tam Nhãn đan đi, tuy rằng ta có thể bảo lưu dược hiệu của nó nhưng cũng không phải hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Nếu kéo dài thời gian, dược hiệu của con mắt thứ ba này cũng sẽ biến mất.

Con mắt thứ ba của Tam Nhãn Thú sau khi khoét ra nhất định phải phối dược ngay. Qua 15 phút dược hiệu của con mắt thứ ba sẽ biến mất, Tam Nhãn đan phối ra sẽ không có hiệu quả. Cho dù có nó giúp giữ gìn nhưng cũng không phải không bị ảnh hưởng chút nào, một khi phun ra từ miệng nó rồi thì phải lập tức phối dược ngay, Tam Nhãn Thú màu vàng căn bản không có ý định có Trương Dương khuyên mình.

Trương Dương thở dài, hắn cũng hiểu sự kiên trì của Tam Nhãn Thú màu vàng, tuy nhiên sớm muộn gì hắn cũng phải tới Trường Bạch Sơn lấy Thiên Trì Vô Căn Thủy. Nếu Tam Nhãn Thú màu vàng đã muốn đi Trường Bạch Sơn tìm Hoa Phi Thiên trả thù, vậy hắn phải tận dụng thời gian khôi phục hoàn toàn thực lực, cùng đi gặp con linh thú ngũ tầng kia.

Trước tiên phối dược, sau đó khuyên nhủ Tam Nhãn Thú màu vàng.

- Cụ, Thích Minh đại sư, con phải lập tức đi phối dược, con đi trước đây.

Trương Dương trong lòng đã quyết định, sau khi nói một tiếng với ông cụ và Thích Minh đại sư, xoay người rời khỏi, trong thoáng chốc bóng dáng đã biến mất ở cửa bình nguyên Long gia.

- Trương cư sĩ, tôi có thể cùng ông đi giúp Trương thí chủ hộ pháp không?

Thích Minh đại sư cũng chưa từng thấy người ta phối chế Tam Đan có thể giúp người khác thăng cấp ngũ tầng, trong lòng có chút tò mò.

- Đương nhiên, mời Thích Minh đại sư.

Ông cụ đương nhiên sẽ không phản đối, ra hiệu mời rồi lập tức nhảy lên trước, cả người đuổi theo Trương Dương nhanh như bay, Thích Minh đại sư theo sát phía sau.

Hậu viện của cung điện Long gia sớm đã bị cải tạo thành một phòng luyện dược đơn độc, được liệt vào cấm địa của Long gia, chỉ có tộc trưởng Long Phong và mấy nhân tài của Long gia mới có tư cách đi vào.

Nơi này cũng chính là nơi gần đây Trương Dương phối chế linh đan, trong nháy mắt, hắn đã hiện ra bên trong phòng luyện dược.

Phòng luyện dược sau khi xây dựng xong lớn gấp hai lần tĩnh thất ban đầu, hơn nữa còn ở bên ngoài để Trương Dương tiện lấy thuốc, còn đặc biệt xây phòng thuốc Long gia bên cạnh phòng luyện dược, rất nhiều thiên tài địa bảo khi trước thu nhặt được đều được cất ở đây.

Cả lễ vật của những đại thế gia môn phái mang tới chúc mừng, nhưng phàm là dược liệu linh dược quý báu hiếm có đều được đặt ở trong đây.

Một tháng nay Trương Dương luyện chế ra rất nhiều linh dược, nhưng phương thuốc như hôm nay cũng đầy, đủ để thấy lần này Long gia thu hoạch rất lớn dựa vào Trương gia.

Để phối ra Tam Nhãn đan trong 15 phút đối với Trương Dương không phải việc khó, nhưng hiện giờ Tam Nhãn Thú lại đưa cho hắn một câu hỏi khó.

Trương Dương có thể cảm nhận được dược hiệu của con mắt thứ ba được phun ra từ miệng Tam Nhãn Thú màu vàng nhanh chóng mất đi. Lúc trước có thể phối dược trong 15 phút nhưng hiện nay e rằng chỉ có thể phối dược trong vòng 3 phút.

Điều này đối với Trương Dương cũng là một khảo nghiệm.

Linh dược quan trọng như Tam Nhãn đan mà cần phải phối chế trong thời gian ngắn như vậy chắc chắn Trương Dương cần phải nắm chắc trong tay năng lượng thiên địa thêm cả thao tác nhanh chóng, hơn nữa cần những dẫn dược phụ trợ chính xác để thành công trong thời gian ngắn.

Ầm

Ngọn lửa lò chế thuốc bỗng chốc được đốt lên, Trương Dương nhẹ nhàng đẩy, con mắt thứ ba bị năng lượng thiên địa màu trắng bao quanh liền bay vào trong lò.

Ngọn lửa lần này không còn có màu đỏ hơi vàng nữa mà là ngọn lửa màu lam nhạt. Đây cũng là vì Trương Dương đã dùng năng lượng thiên địa để đốt lên yêu lò, cũng không phải dùng củi tầm thường.

Nhiệt độ của ngọn lửa như vậy cực cao, hơn nữa hiệu quả chế thuốc cao nhất, cũng có tác dụng gia tốc linh đan ra lò.

Phương pháp luyện chế Tam Nhãn đan sớm đã xuất hiện trong đầu Trương Dương. Trong quyển sách nhỏ lấy được từ tay Sở Vân Thiên đã ghi lại tỉ mỉ, giờ nào cho dẫn dược, giờ nào cho dẫn dược gì, giờ nào tăng lửa giảm lửa. Có thể nói nếu không ghi chi tiết, sợ vãn bối đời sau sau khi có được Tam Nhãn đan lại luyện chế thất bại chỉ vì một sơ xuất nhỏ.

Bản thân dựa vào phương thức luyện chế Tam Nhãn đan được ghi lại trong quyển sách nhỏ kia, xác xuất thành công có thể nói lên tới 80%. Tuy nhiên dựa vào phương pháp luyện đan kia thời gian cần ít nhất 10 phút, Trương Dương còn không đến 2 phút.

Chế dược không được gấp.

Mặc dù còn không tới 2 phút, Trương Dương luyện dược vẫn vô cùng bình tĩnh. Hắn nghĩ lại phương pháp được ghi trong quyển sách nhỏ kia một lần trong đầu. Sau khi cắt bỏ một số bước rườm rà không cần thiết, dựa vào năng lượng thiên địa đốt lên lò lửa luyện đan.

Chỉ sợ người sáng tác quyển sách nhỏ kia lúc trước cũng không ngờ, người luyện Tam Nhãn đan đời sau không những có kinh nghiệm cực kỳ phong phú mà còn là một cường nhân ngũ tầng có thể tùy ý năm trong tay năng lượng thiên địa.

Cứ cho là có người từng nghĩ dựa vào năng lượng thiên địa làm thành ngọn lửa lò luyện đan. Nhưng ngoại trừ Trương Dương cũng không có ai làm được việc này.

1 phút trôi qua…

Chỉ còn 12 giây, nhưng lò thuốc vẫn yên tĩnh, ngọn lửa xanh thẳm đã bị nuốt toàn bộ nhưng vẫn chưa thấy biểu hiện linh đan xuất thế.

Trương Dương nhíu mày, chậm rãi đưa tay ra, ngọn lửa xanh thẳm trong nháy mắt tăng lớn.

Cũng không phải không đủ, tiếp tục như vậy, muốn linh đan xuất thế ít nhất cần thời gian ít nhất một phút nữa, con mắt thứ ba này mới hoàn toàn hòa tan với các dẫn dược khác để luyện thành Tam Nhãn đan chân chính.

Nhưng dược hiệu của con mắt thứ ba lúc này đã gần hết, không đến một phút đồng hồ hòa toan nó đã mất đi dược hiệu, như vậy cuối cùng cứ cho là phối chế thành công Tam Nhãn đan, dược hiệu của nó cũng không còn.

Trương Dương nhăn lông mày, hắn hoàn toàn không ngờ, bản thân sẽ gặp phải tình huống này.

Lúc này nếu không có biện pháp tăng thời gian luyện chế Tam Nhãn đan thành công ra lò thì coi như thất bại trong gang tấc.

- Ngọc ban linh khuẩn

Trong mắt Trương Dương hiện lên một đạo tinh quang.

Trong phong thuốc Long gia còn ước chừng một miếng bằng móng tay Ngọc ban linh khuẩn, đây cũng là thứ tìm được vào lúc bàn đào vạn niên xuất thế.

Tuy chỉ một chút bằng cái móng tay nhưng cũng đủ rồi.

Trương Dương gật đầu, thân ảnh của hắn loáng cái như một cơn gió liền đi lại giữa phòng thuốc và phòng luyện dược.

Ngọc ban linh khuẩn xanh biếc trực tiếp bị ngọn lửa xanh thẳm nuốt lấy.

Ầm

Yêu lò đột nhiên phát ra một âm thanh thật lớn, giữa ngọn lửa xanh thẳm đột nhiên hiện lên một màu vàng óng ánh.

Một hòn đá màu xanh đậm lặng lặng lơ lửng trên ngọn lửa màu vàng.

Tam Nhãn đan, hữu kinh vô hiểm đã được luyện chế thành công.

|||

Chương 1020: Ta đến giết Trương Dương.

Trương Dương vươn tay, viên đá màu xanh đậm kia nổi ra khỏi ngọn lửa màu xanh lam, dừng lại trên bàn tay Trương Dương.

Mặt sau của viên đá này có một con mắt rất lớn, trông sống động như được khắc vào, chỉ có điều hốc mắt của con mắt này có chừng ba vòng hoa văn, gióng như ba con mắt to nhỏ trồng lên nhau, hoàn toàn giống với Tam Nhãn đan vừa được phối ra ghi lại trong quyển sách nhỏ kia.

Tam Nhãn đan không giống linh đan khác, nếu con mắt thứ ba dẫn dược chủ yếu bị mất đi dược hiệu thì chất của viên linh đan sau khi luyện thành sẽ rất mềm, nói cách khác Tam Nhãn đan sau khi luyện thành càng cứng thì dược hiệu càng cao.

Tam Nhãn đan cực cứng này thoạt nhìn trông xấu xí, chẳng lớn hơn mấy hòn đá thường thấy ở ven đường. Nhưng lại cho thấy lần này Trương Dương luyện đan cực kì thành công.

- Tam Nhãn đan đã thành công.

Cẩn thận giữ Tam Nhãn đan trong tay một lúc, Trương Dương nhẹ nhàng thở dài, sau đó nhìn về phía Dương giác huyễn thảo.

Luyện chế thành công Tam Nhãn đan, Trương Dương chuẩn bị tối nay luyện ra cả Dương giác đan.

Hiện giờ chỉ e Trung Quốc không có phòng thuốc nào có nhiều thiên tài địa bảo trân quý như ở Long gia, Dương giác đan cũng rất khó phối, nhưng đối với Trương Dương mà nói thì không thành vấn đề.

Tam Nhãn đan cầu nhanh, cần luyện chế thành đan trong thời gian ngắn, mà luyện chế Dương giác đan cần luyện bằng ngọn lửa vừa phải, cần người luyện kiên trì bỏ ra nhiều thời gian và tâm sức giữ lửa.

Điều này đối với Trương Dương mà nói căn bản không phải vấn đề.

Sau khi thăng cấp ngũ tầng lợi ích Trương Dương có được là hoàn toàn không cần ngủ nghỉ, trải qua sự rèn luyện của chín tầng thiên kiếp, sự thay đổi về chất của hắn người thường căn bản không thể tưởng tượng nổi.

Không nghỉ chút nào, sau khi Trương Dương thu hồi Tam Nhãn đan lại tăng lớn lò lửa, luyện chế Dương giác đan.

Dựa theo những ghi chép trong quyển sách nhỏ kia, luyện chế Dương giác đan cần luyện ba ngày ba đêm luôn ở bên cạnh lò thuốc, tập trung cao độ, bất cứ úc nào cũng phải điều chỉnh lửa vừa phải, với thực lực của Trương Dương, luyện chế ra Dương giác đan chỉ cần thời gian một buổi tối.

Ông cụ và Thích Minh đại sư đã tới bên ngoài phòng luyện dược, bọn họ biết được Trương Dương đang luyện chế Dương giác đan rất tốn thời gian.

Hai người gần như đồng thời nhíu mày, bọn họ phát hiện lúc Trương Dương luyện đan dược không chút dấu diếm, khiến họ có thể dễ dàng cảm nhận được sự không chế năng lượng thiên địa của Trương Dương lúc luyện đan.

Trương Dương như thể mở một cánh cửa sử dụng năng lượng thiên địa khác cho hai người bọn họ. Lúc ông cụ và Thích Minh đại sư kinh ngạc, bọn họ phát hiện Trương Dương hoàn toàn là cố ý mở một cánh cửa lớn sử dụng năng lượng thiên địa khác cho bọn họ.

Buổi tối này, đối với hai người đang thủ hộ ngoài cửa phòng luyện được là ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư mà nói, mỗi phút mỗi giây đều cực kì quý giá, khoảng thời gian này cũng có tác dụng rất tốt đối với việc tu luyện của bọn họ. Giúp họ càng thêm hiểu về việc vận dụng năng lượng thiên địa.

Ông cụ vừa khôi phục nội kình và tăng tu vi một bậc cảm ngộ sâu nhất, cũng rơi vào trạng thái yên tĩnh trước tiên.

Ông cụ Trương Bình Lỗ đứng thẳng bất động, cả người như cứng ngắc lại, một tầng sương trắng nhạt mau chóng ngưng tụ lại, như một lớp giấy dán chặt vào người ông cụ.

Sau khi tiến vào trạng thái yên tĩnh, xa xa nhìn về phía ông cụ giống như một pho tượng đá bên ngoài phòng luyện dược.

Thích Minh đại sư nhíu mày, ông ta cố gắng cảm ngộ sự biến hóa của năng lượng thiên địa bên ngoài phòng luyện dược, qua một thời gian rất dài, ông ta mới thành công tiến vào trạng thái yên tĩnh như ông cụ Trương Bình Lỗ.

Giờ phút này ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư giống như hai môn thần canh giữ ngoài phòng luyện dược.

Seoul Hàn Quốc, một lão nhân chậm rãi đi từ sân bay ra.

- A, khoa học kĩ thuật hiện đại, thật sự ngày càng tân tiến, tôi cũng lâu rồi không đi máy bay, tuy nhiên có thể thoát khỏi đám ranh con Hoàng Long Sĩ kia đúng là tự tại hơn nhiều….

Trước tiên ông ta duỗi cái lưng mệt mỏi, miếng lắp bắp nói. Đôi nam nữ đi bên cạnh ông ta cố ý nhìn ông ta, tuy nhiên dùng tiếng Hàn nói thầm một câu sau đó chạy đi. Lão nhân này tuy rằng không nghe hiểu nhưng cũng biết bọn họ đại khái giễu cợt ông ta nhà quê, cũng không tức giận. Mỉm cười lắc lắc đầu, ngược lại nhìn về hướng khác.

- Phác gia.

Khóe miệng lão nhân hơi chu ra, đột nhiên cười một nụ cười quỷ dị.

Trong chớp mắt, ông lão vừa đi ra khỏi sân bay đã biến mất trong hư không không gây chú ý gì.

Cùng lúc đó, chân núi Trường Bạch Sơn cũng có một lão nhân, đứng giữa cảnh rừng núi hoang vắng nhìn lên Trường Bạch Sơn hùng vĩ.

Bốn phía yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng chim chóc cũng k có, nhưng ông ta lại đứng ở trung tâm mảnh rừng hoang dã này, nêu có người cẩn thận đứng trước mặt ông ta lập tức sẽ phát hiện, người này thực sự không phải đứng trên đất, mà là đứng trên đám cỏ dại kia, đám cỏ thân cứng kia không ngờ không bị ông ta đè bẹp chút nào.

Toàn bộ cảnh tượng vô cùng quỷ dị, ông ta dường như đang chờ ai.

Trăng sáng nhô lên cao, tinh quang thắp sáng bầu trời đêm u ám. Hiện tại đã là đêm khuya, âm phong hoang dã thổi từng trận, lão nhân quần áo đơn bạc kia hồn nhiên bất giác, từ nãy tới giờ đứng mấy tiếng nhưng không hề hấn gì.

Vù vù…

Xa xa phía trước, mấy chiếc xe việt dã chạy nhanh ra khỏi Trường Bạch Sơn, dừng ở bên cạnh tấm bia đá đánh dấu cảnh giới địa phận Trường Bạch Sơn.

Nhìn mấy chiếc xe việt dã này xuất hiện, lão nhân rốt cuộc động đậy.

Bỗng dưng khi đó lão nhan thoăn thoắt như báo săn, cúi xuống hai tay vẽ một cái trên mặt đất, cả người gần như nén ép thành thẳng tắp, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Xa xa, có một người đi từ bên trong chiếc xe việt dã đứng đầu ra, người này chính là Hoa Phi Thiên, đại viên mãn Hoa gia Trường Bạch Sơn.

Cửa xe bên kia cũng từ từ mở ra, đại viên mãn Lý gia Thục Sơn đi từ xe xuống.

Về phần bên trong những chiếc xe phía sau đương nhiên tất cả đều là người của Lý gia Thục Sơn, tin tức Trương Dương được cử là minh chủ thiên hạ ở bình nguyên Long gia đã truyền tới Trường Bạch Sơn, đồng thời tin Trương Dương đại diện cho Trương gia tha thứ cho Lý gia, Hoa gia, Võ Đang cũng đã truyền tới. Lý Kiếm Nhất lúc này mới dám rời khỏi Trường Bạch Sơn về Thục Sơn, những đệ tử Lý gia này cũng đều tới đón ông ta trở về Thục Sơn.

Hoa Phi Thiên lúc này sắc mặt đã khôi phục bình thường, không đen thủi như khi trước, xem ra độc tố trên người đã hoàn toàn tiêu trừ.

- Lý huynh, đa tạ ơn cứu mạng của anh.

Chắp tay cảm tạ Lý Kiếm Nhất, Hoa Phi Thiên giọng có chút thổn thức, xem ra lại nghĩ tới cảnh tượng lúc tranh đoạt bàn đào vạn niên, cùng lúc đó ông ta cũng thấy may mắn, nếu không có Lý Kiếm Nhất ra tay cứu giúp, chỉ sợ e rằng ông ta không duy trì được tới Trường Bạch Sơn thì đã bị kịch độc của Tam Nhãn Thú giết chết.

Nếu nói vậy, chỉ e Hoa gia tương truyền ngàn năm cũng sẽ biến mất trong lịch sử Trung Quốc như Nga Mi.

- Hiện giờ Lý gia Hoa gia hai nhà đã liên minh, Hoa huynh không cần nói như vậy. Nếu khi khác Y thánh vũ tông muốn trả thù tôi, đến lúc đó phải dựa vào Hoa huynh tới giúp Lý gia.

Lý Kiếm Nhất vội vàng chắp tay đáp lễ, Hoa Phi Thiên cười ha hả, có chút tự tin:

- Đó là đương nhiên, cho dù Trương Dương hiện tại thành công vượt qua Thiên kiếp thăng cấp ngũ tầng, dù sao cũng chỉ mới tiến vào cảnh giới ngũ tầng Trường Bạch Sơn tôi có lão tổ tông kia ở đó, hắn không thể làm gì bọn tôi đâu.

Lý Kiếm Nhất từ từ gật đầu, sau nhiều ngày tâm trạng u ám rút cục ông ta cũng mỉm cười, sau khi cáo biệt Hoa Phi Thiên liền chuẩn bị rời khỏi cùng đám người, còn Hoa Phi Thiên thì chuẩn bị về Trường Bạch Sơn.

- Hai thứ nhóc con các ngươi, có phải đã quá hão huyền không?

Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên trong xe, sau đso tất cả đệ tử Lý gia bên trong xe việt dã gần như đồng thời sắc mặt trở nên trắng bệch, sau đó là hôn mê.

Hiện trường ngoài Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên không còn ai tỉnh táo.

- Ai

- Là ai

Lý Kiếm Nhất đột nhiên toàn thân căng thẳng, ông ta phát hiện mình không ngờ không có cách gì cảm nhận được là ai đang nói. Hoa Phi Thiên càng khiếp sợ hơn, ông ta liền cho rằng Trương Dương tới đây trả thù.

Nhưng nơi đây là chân núi Trường Bạch Sơn, vị lão tổ tông kia còn đang nghỉ ngơi trên núi, Hoa Phi Thiên bất kể như nào cũng không tin Trương Dương có khả năng tới đây mà không kinh động tới lão tổ tông kia.

- Chẳng lẽ là Trương Dương?

Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên dựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn bốn phía, tìm giọng nói kia.

- Đường đường là đại viên mãn Thục Sơn Lý gia, không ngờ lại sợ hãi phải trở về Thục Sơn giữa đêm khuya, thật khiến người ta thương hại.

Lúc này, lão nhân ôm cây đợi thỏ bên ngoài Trường Bạch Sơn kia chậm rãi đi ra, Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên nhìn thấy lão nhân này trong lòng chấn động.

Lão nhân này mặc Chu y, đỉnh đầu đội chiếc mũ màu đen lớn, dưới chân đi một đôi giày thêu hoa, đây là cách ăn mặc chuẩn mực của người Hàn.

- Người Hàn Quốc?

Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên hung hăng cắn chặt răng. Bọn họ không tin nhìn lão nhân đang đứng trước mặt.

Thực lực của đối phương rõ ràng vượt qua họ nhiều lần. Khiến họ có cảm giác sợ hãi như đang đối mặt với Kim Quan Mãng thập nhị quan.

- Cường nhân ngũ tầng?

Hoa Phi Thiên gần như cắn nát hàm răng, ánh mắt vụng trộm nhìn phía sau, trong lòng chờ đợi vị lão tổ tông Trường Bạch Sơn phản ứng.

- Chỉ cần ta không động thủ, không bước vào địa giới Trường Bạch Sơn, con trăn lớn kia chắc chắn không ra, chúng ra dù sao cũng không oán không thù.

Lão nhân này liếc mắt mắt liền hiểu được ý nghĩ trong lòng Hoa Phi Thiên, híp mắt nhẹ giọng nói. Tuy rằng ông ta mặc Hàn phục nhưng tiếng nói không hề cứng nhắc, giống như đã sống rất lâu ở Trung Quốc.

- Các hạ là người Hàn Quốc?

Lý Kiếm Nhất cả người cứng ngắc, cảnh giác nói.

Lão nhân kia gật gật đầu trì hoãn nói:

- Tự giới thiệu một chút, tôi là Phác Thiên Ân, tộc trưởng duy nhất của Phác thị Hàn Quốc.

Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không xa lạ gì Phác gia. Hàn Quốc là láng giềng với Trung Quốc, bên họ cũng có thế gia nội công hùng mạnh, chính là gia tộc Phác thị.

Gia tộc này ở Hàn Quốc địa vị tương đương với Y thánh Trương gia hiện nay ở Trung Quốc, tuyệt đối hùng mạnh.

- Ông rút cuộc muốn làm gì?

Lý Kiếm Nhất nhíu mày, nhìn chằm chằm Phác Thiên Ân.

- Haha

Phác Thiên Ân hé miệng gằn từng chữ:

- Giết Trương Dương.

|||

Chương 1021: Không cần nghi ngờ lời của ta.

- Ha ha ha ha…

Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên nghe xong lời của Phác Thiên Ân không những không hề khiếp sợ mà ngược lại cùng lộ ra vẻ giễu cợt, khẽ lắc đầu cười nhạt trước câu nói của ông ta.

Giết chết Trương Dương?

Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên nếu không phải là muốn giết chết Trương Dương thì hôm nay cũng không đến nỗi phải lưu lạc chốn chạy khắp chốn Trường Bạch Sơn đến giờ mới dám xuất hiện.

Lúc đầu dưới lòng đất nơi có bàn đào vạn niên Trương Dương bị trọng thương, suy yếu cực độ, đó là cơ hội tốt nhất để ra tay hạ sát hắn, nhưng trên thực tế năm đại viên mãn bọn họ liên thủ lại cuối cùng vẫn không giết được Trương Dương, thậm chí là khả năng chạm tới Trương Dương cũng không có.

Chưa nói tới Trương Dương trong tay vô số pháp bảo, chẳng lẽ lão quỷ Trương Bình Lỗ của y thánh Trương Gia còn có cả Thiếu Lâm đại viên mãn Thích Minh đại sư lại có thể trơ mắt đứng nhìn gã giết Trương Dương?

Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên thừa nhận trước mắt người tu luyện ở nước Hàn rất hùng mạnh, nhưng từ tận đáy lòng họ không tin rằng lão đầu này có thể giết chết Trương Dương.

Cửu tầng thiên kiếp lúc trước bọn họ mặc dù không có trong đó, nhưng ở cách xa ngàn dặm vẫn có thể cảm nhận được uy lực của thiên kiếp. Chín đạo lôi kiếp, đây là điều mà từ trước tới nay ở Trung Quốc chưa từng xảy ra. Dù là kiếp lôi từ thiên kiếp do con tam nhãn thú đã thăng cấp lên tầng năm không gì sánh được kia gây ra cũng không đáng sợ bằng của Trương Dương.

Suy cho cùng, đây đích thị là thiên kiếp mạnh nhất, còn Trương Dương với thành công vượt trội ấy, sớm đã đạt đến một trình độ mà bọn họ không thể với tới.

Giết Trương Dương,suy nghĩ này sớm đã bị gạt bỏ khỏi đầu của họ.

- Rút cuộc vẫn là đồ giun dế…

Nhìn thấy biểu hiện của Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên, Phác Thiên Ân lộ ra vẻ thất vọng. Ánh mắt hướng về hai người cũng đầy sự miệt thị.

- Các hạ nếu muốn giết Trương Dương, sao không tới Tây Bắc Côn Lôn, đích thân tìm đến Long gia? Trương Dương lúc này có lẽ vẫn còn ở bình nguyên Long gia.

Lý Kiếm Nhất vốn không ưa gì lão đầu này, vừa giữ thái độ cảnh giác, vừa bổ sung thêm:

- Các hạ đến đây tìm hai người chúng tôi có dụng ý gì?

- Các hạ từ nước Hàn xa xôi tới, lại lẩn trốn khắp nơi. Trước kia tôi vẫn không biết mệnh lệnh đầu tiên của Trương Dương sau khi trở thành minh chủ võ lâm là yêu cầu mọi người phải đề phòng kẻ tu luyện ngoại quốc, giờ thì tôi đã hiểu rồi.

Hoa Phi Thiên như thoáng có tâm sự. Gã nhớ Trương Dương đã ra thông báo đến các môn phái thiên hạ, đến giờ mới hiểu thì ra Trương Dương đã sớm biết có kẻ xâm nhập vào Trung Quốc. Cho nên mệnh lệnh kia xem ra là nhằm vào lão đầu này.

Vẻ mặt của Phác Thiên Ân tràn đầy thất vọng. Nghe xong câu nói của Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên, lão không hề tức giận, ngược lại lão chỉ thấy lần này bản thân đã đi một chuyến vô ích.

Giờ lão còn nghe nói ngũ đại môn phái thế gia mạnh nhất Hoa Hạ liên thủ nhằm vào y thánh Trương Gia, cuối cùng bị thảm bại, trong đó Ma Môn ở Nam Cương và Chu gia còn bị một con đại viên mãn linh thú không biết từ đâu tới quấy nhiễu, buộc hai nhà đó phải hợp lại thành một. Về phần đại viên mãn Võ Đang sau khi về tới Võ Đang, thì cả ngày nhốt mình ở hậu sơn diện bích mà đắm mình suy ngẫm. Chỉ có đại viên mãn Lý gia và Hoa gia là vẫn ẩn mình trên Trường Bạch Sơn, chưa chịu xuống núi.

Dựa theo tình hình hiện nay, nếu có người tình nguyện giúp lão, có thể vì mục đích thực sự đến Trung Quốc lần này của lão mà cung cấp những điều kiện cần thiết thì thích hợp nhất chỉ có thể là Lý gia ở Thục Sơn và Hoa gia ở Trường Bạch Sơn mà thôi. Quan trọng nhất chính là, trên Trường Bạch Sơn cũng có vật mà lão cần nhất.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, ai cũng có ý muốn giết Trương Dương, cho nên Phác Thiên Ân tin tưởng sự xuất hiện của lão nhất định là hy vọng duy nhất của Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên.

Nhưng đáng tiếc, lão phải thất vọng.

Lão không nhìn thấy chút ý chí chiến đấu nào trên người Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên. Hai người bọn họ đã sớm mất đi quyết tâm chống lại Trương Dương. Trương Dương đã trở thành một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng bọn họ.

Hợp tác với người như vậy, chẳng khác nào làm nhục bản thân.

Con mắt Phác Thiên Ân nheo lại, ánh mắt tập trung trên người Hoa Phi Thiên. Lúc này lão chỉ muốn có được bảo vật trên Trường Bạch Sơn kia. Còn về phần Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên trong lòng lão sớm đã biết là thứ bỏ đi rồi.

- Hoa huynh, minh chủ lệnh của Trương Dương rõ ràng là nhằm vào lão đầu này, huynh và ta nếu có thể báo hành tung của lão cho Trương Dương, biết đâu lại có thể khôi phục mối quan hệ giữa Lý gia, Hoa gia và y thánh Trương Gia.

Lý Kiếm Nhất im lặng. Gã biết nội lực của người trước mặt tuyệt đối lớn hơn hai người bọn gã, cho nên đã cực kỳ cẩn thận sử dụng phương thức ẩn mật nhất để truyền tin cho Hoa Phi Thiên.

Hoa Phi Thiên kín đáo khẽ nhíu mày. Trương Dương trở thành minh chủ võ lâm như hiện nay, nhận được sự ủng hộ của các môn phái ở Trung Quốc, nếu lúc trước không phải vì tranh đoạt bàn đào vạn niên thì có lẽ giờ này quan hệ của y với Trương Dương vẫn còn duy trì thân mật như trước.

- Lý huynh, lời huynh nói thật hợp ý ta, trước hết ta và huynh liên thủ lừa lão già này tới. Dù sao nơi này cũng là Trường Bạch Sơn, có mấy vị lão tổ tông bảo vệ chúng ta, lão tuyệt đối không thể giết chúng ta được.

Vừa hay lời của Lý Kiếm Nhất đã nói đúng suy nghĩ trong lòng Hoa Phi Thiên. Trong cái liếc mắt của Lý Kiếm Nhất, hai người đã ngầm đạt được thỏa thuận.

- Hai đồ sâu bọ các người, đừng có quá đề cao bản thân, chẳng qua ta còn khinh thường chưa giết các ngươi thôi.

Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của Phác Thiên Ân từ Hoa Phi Thiên chuyển lên vùng trời Trường Bạch Sơn:

- Ta đến Trung Quốc để giết Trương Dương, và cũng là để lấy một vật ở Trường Bạch Sơn của các người.

Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên tự cho rằng Phác Thiên Ân không nghe thấy những gì hai người bàn bạc, nhưng lại không hề hay biết trước mặt Phác Thiên Ân bọn họ cơ bản là không thể giấu được điều gì. Thuật truyền âm suy cho cùng cũng chỉ là lợi dụng sức mạnh thiên địa, tránh âm thanh bị khuếch đại mà trực tiếp truyền đến tai người kia, cũng giống như năng lực đặc biệt của con mắt thứ ba của tam nhãn thú lông vàng, vừa dùng năng lực để truyền tải ý nghĩ, vừa trực tiếp tiến hành trao đổi.

Hai người bọn họ không hay biết Phác Thiên Ân đã sớm đạt đến cảnh giới ngũ tầng, việc dùng năng lượng thiên địa đã vượt xa bọn họ, cho nên toàn bộ cuộc trao đổi giữa hai người, đều đã lọt vào tai Phác Thiên Ân.

Lý Kiếm Nhất thay đổi sắc mặt, gã hoàn toàn không ngờ được việc trao đổi giữa mình và Hoa Phi Thiên đã bị lão đầu này nhìn thấu.

Hoa Phi Thiên nghiến răng, y không nghĩ nhiều như vậy,chỉ là khi nghe những lời khoa trương của đối phương còn muốn nói cài câu châm chọc. Nhưng vừa nghe xong câu nói cuối cùng y lại giật mình kinh sợ. Đối phương đến Trường Bạch Sơn muốn lấy đi một vật, mà ở Trường Bạch Sơn bảo bối duy nhất có khả năng hấp dẫn bọn họ chỉ có vô căn thủy trong thiên trì mà thôi.

Họ muốn mượn sự trợ giúp của ngoại lực, đột phá lên ngũ tầng, cách duy nhất chính là ăn tam đan nhất thủy. Nhất thuỷ đó chính là vô căn thủy trong thiên trì trên Trường Bạch Sơn. Lẽ nào lão già nước Hàn này đã tập hợp đủ tam đan? Bây giờ chỉ thiếu cái cuối cùng là nhất thủy là có thể đột phá lên ngũ tầng?

Nếu không lão lấy đâu ra khẩu khí, lớn tiếng nói muốn giết chết Trương Dương kẻ đã vượt qua chín tầng thiên kiếp?

Hoa Phi Thiên trong lòng đầy nghi hoặc, Lý Kiếm Nhất cũng không kém phần hồ nghi.

Mặc dù bọn họ biết tam đan nhất thủy là cách duy nhất dựa vào ngoại lực để đột phá lên ngũ tầng, nhưng cũng chỉ biết là tam đan nhất thủy đó là dương giác đan, huyết hồ đan, tam nhãn đan và vô căn thủy. Còn về việc phương pháp cụ thể chế luyện tam đan và công dụng thực sự của vô căn thủy thế nào thì ngay đến Hoa Phi Thiên sống ở Trường Bạch Sơn quanh năm cũng không hiểu hết.

- Ta đoán các người cũng nghĩ ra rồi, không sai, ta đến Trường Bạch Sơn chính là vì vô căn thủy trong thiên trì. Hai tên vô dụng các người đã không có hứng thú trợ giúp ta giết chết Trương Dương vậy thì thôi đi, giao vô căn thủy cho ta, ta sẽ lập tức rời khỏi.

Trường Bạch Sơn có thể thu hút Phác Thiên Ân quả thực chỉ có vô căn thủy. Nhưng lão cần vô căn thủy làm gì thì lại không hề nói cho Hoa Phi Thiên và Lý Kiếm Nhất.

Vô căn thủy nằm sâu dưới thiên trì trên Trường Bạch Sơn. Đó cũng là nơi ở của con mãng có mười hai kim quan, bởi vậy nếu không phải trường hợp đặc biệt, Hoa Phi Thiên tuyệt đối không dám đến đó lấy vô căn thủy.

Lão đầu này đang cần vô căn thủy mà lại tuyên bố hung hồn như vậy. Thật giống như đột nhiên có một kẻ xa lạ chạy vào nhà, nói với chủ nhà đưa cho hắn bảo vật đáng giá nhất trong nhà rồi hắn sẽ rời đi.

Hoa Phi Thiên không biết phải trả lời hắn thế nào, trước mắt không thể nói lý với lão, thật là làm cho người ta buồn cười.

- Hoa huynh, không cần phải nhiều lời với lão, ta và huynh liên kết, ta không tin lão có thể lợi hại hơn Trương Dương.

Lý Kiếm Nhất tiến lên một bước, rút cây trường kiếm ra, thân kiếm phát ra âm thanh vù vù trong trẻo, bao quanh là một cột năng lượng thiên địa, theo trường kiếm chỉ thẳng Phác Thiên Ân. Gã dốc toàn lực ra chiêu mà không quan tâm kết quả ra sao, nhưng những động tĩnh tạo nên lại vô cùng lớn.

Hoa Phi Thiên lập tức hiểu được dụng ý của Lý Kiếm Nhất. Gã đang dụ con mãng có mười hai kim quan tới. Tuy nơi này là phía ngoài địa giới Trường Bạch Sơn, nhưng con quái mãng kia cũng sẽ không thích có kẻ đến trước cửa nhà nó diễu võ dương oai.

- Việc của giới tu luyện Trung Quốc, tất nhiên ta là người tu luyện của Trung Quốc phải giải quyết, bất luận là có giết Trương Dương hay không, đây cũng là chuyện của chúng ta, không liên quan đến người ngoài như ngươi. Còn muốn có vô căn thủy nữa, thật đúng là hoang tưởng!

Hoa Phi Thiên đột nhiên khí thế tăng vọt, y nhìn Phác Thiên Ân chăm chú, phối hợp với Lý Kiếm Nhất đang quy tập nguồn sức mạnh thiên địa xung quanh, càng khuấy động mạnh nơi đậy.

Phác Thiên Ân nhìn ra xa ngắm bầu trời Trường Bạch Sơn, cười phá lên, nhìn Hoa Phi Thiên hồi lâu rồi đột nhiên không nói lời nào, xoay người biến mất ngay trước mắt hai người.

- Lão cứ đi như vậy ư?

Lý Kiếm Nhất biết mình không thể nắm bắt được tung tích của đối phương, ngẩn người một lúc, hoàn toàn không ngờ lão ta cũng nhát gan như vậy. Cùng lúc trong lòng gã thoáng chút mơ hồ một tia suy nghĩ đáng sợ. Bởi vì mặc dù Trương Dương đang ở thời kỳ đỉnh cao cũng không giống lão già này, có thể gây cho gã loại cảm giác này.

Đó cũng bởi vì Lý Kiếm Nhất vẫn chưa gặp Trương Dương sau khi vượt qua thiên kiếp, nếu không cũng sẽ không đối đãi với lão đầu kia như một ngũ tầng cường nhân.

Hoa Phi Thiên vẻ mặt ngơ ngác, y cũng không ngờ lão nhân này lại dễ dàng rời đi như vậy.

Bỗng nhiên một đạo âm thanh bí mật qua mặt Lý Kiếm Nhất truyền thẳng tới Hoa Phi Thiên, mà truyền âm ấy lại chính là kẻ vừa rời khỏi, Phác Thiên Ân.

- Ta có thể chỉ cho ngươi một con đường để tiến tới ngũ tầng, hơn nữa ngươi cũng có được mọi điều kiện để đi con đường đó. Không cần nghi ngờ lời của ta, bởi vì, ta là một ngũ tầng cường nhân!

Loading...

Xem tiếp: Chương 1022: Con Đường Khác Thăng Lên Ngũ Tầng

Loading...