101 Mạnh Phất Ảnh bị điểm trúng huyệt nên căn bản không thể cử động được. Mà giờ này, tất cả thị vệ trong cung đều tập trung giải cứu Hiên Viên Tinh nên chẳng có ai chú ý tới nàng ở bên này.
102 Người từ những quốc gia lân cận đã đổ xô về kinh thành, các khách điếm, tửu lâu trong thành đều đầy nghẹt khách. Những nơi đó điều là tụ điểm kinh doanh của Bạch Dật Thần, phen này y kiếm tiền chắc không ít.
103 “Đúng vậy. ” Nhìn về phía Tể tướng đại nhân, Mạnh Phất Ảnh thực sự rất muốn cười. Tể tướng đại nhân này quả thực rất dễ thương nha, cho dù muốn có người đứng lên khiêu chiến cũng đâu cần phải biểu hiện rõ ràng như vậy.
104 Hoàng thượng nhìn thấy vẻ khác thường trên mặt Tể tướng đại nhân thì có chút sửng sốt khó hiểu. Lúc này Tể tướng đang trình bài thơ của vị công tử trẻ tuổi kia ra trước mặt hắn, chẳng lẽ bài thơ của vị công tử kia có thể hay hơn cả bài của Bạch Dật Thần? Khả năng này rất khó xảy ra, quả thực không có mấy ai có thể làm được một bài thơ vượt qua được bài vừa rồi của Bạch Dật Thần, lại còn trong một khoảng thời gian rất ngắn như thế.
105 Hiên Viên Diệp vừa dứt lời, mọi người đều quá đỗi kinh ngạc. Mọi người mở to mắt, nhìn trân trối lên khán đài giống như tất cả vừa bị quáng gà. Họ nhìn thấy Hiên Viên Diệp ôm gọn Mạnh Phất Ảnh vào trong lòng, nhưng lại không thể tin vào chính mắt mình.
106 Bạch Dật Thần giờ đây đang trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Mạnh Phất Ảnh. Y cứ như vậy ngây người, há hốc miệng sửng sốt nhìn nàng không chớp mắt. Y dường như hoàn toàn đã quên hết mọi phản ứng, miệng cũng quên khép lại, cứ thế há to ra, đủ để nhét vào một quả trứng gà.
107 “Tinh nhi, lần đầu muội gặp hắn thì hắn đeo chiếc mặt nạ đó phải không?” Mạnh Phất Ảnh cố gắng đè nén sự kích động đang dâng lên trong lòng rồi thấp giọng hỏi Hiên Viên Tinh, có điều trong giọng nói của nàng lúc này đã có phần run rẩy.
108 “Không biết, giữa bọn họ có thể phát triển như mong muốn của chúng ta hay không?” Đợi đến khi thân ảnh Đông Phương Sóc hoàn toàn biến mất, Mạnh Phất Ảnh mới thu hồi tầm mắt lại, nhìn Hiên Viên Diệp thấp giọng nói.
109 “Sao lại là Thái tử?” Một hồi lâu Hiên Viên Tinh mới tìm lại được giọng nói của mình, nàng không nhịn được kêu lên kinh ngạc. Hắn lại là Đông Phương Sóc? Sao có thể là hắn? Người trong lòng nàng luôn luôn nghĩ đến lại là Đông Phương Sóc?“Vốn chính là ta.
110 Đôi mày Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu lại, nàng nhìn một bàn đồ ăn trước mắt mà ngơ ngác. Tất cả những thứ này đều là đồ mà nàng thích ăn nhất, đều do chính tay Thanh Trúc chuẩn bị nhưng nàng có cảm giác không muốn ăn.
111 Thái hậu khẽ thở dài, trong ánh mắt tràn ngập nỗi đau xót. Sao Ảnh nha đầu lại mệnh khổ như vậy, vất vả lắm mới gả được cho Diệp nhi, vốn tưởng rằng nàng sẽ được hạnh phúc cả đời, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
112 “Diệp nhi, tương lai con chắc chắn sẽ là hoàng đế của vương triều Hiên Viên, cho nên vì con, vì Ảnh nha đầu, hiện tại con chỉ có thể làm như vậy. ” Thái hậu lại thấp giọng khuyên nhủ, trong lời nói của bà cũng hàm chứa nỗi đau mãnh liệt, nếu có thể thì bà thật sự không muốn làm tổn thương Ảnh nha đầu.
113 “Đoàn đón dâu hai ngày nữa sẽ đến kinh thành đúng không?” Đầu lông mày Hiên Viên Diệp hơi nhíu lại một chút, hắn nhìn về phía Đông Phương Sóc rồi thấp giọng hỏi, vẻ mặt mang theo vài phần ngưng trọng.
114 “Thật sao?” Trên mặt Hoàng thượng càng thêm vui sướng, dù sao chính mắt hắn đã nhìn thấy Càn Khôn Chuyển phát sáng, cũng chính hắn đã gọi Quốc sư tiến cung nên tất nhiên sẽ không hoài nghi những việc này.
115 Hiên Viên Diệp và Đông Phương Sóc nhanh chóng chạy đến Hoàng cung. Khi đến Hoàng cung, bọn họ không vào từ cửa chính mà bay qua tường lặng lẽ lẻn vào.
116 Hoàng thượng, xin chờ một chút ạ!” Hai mắt Mạnh Phất Ảnh khẽ hướng lên, nàng thấp giọng nói với Hoàng thượng. “Sao vậy?” Hoàng thượng kinh trệ, trên mặt nhanh chóng hiện lên vài phần khẩn trương.
117 Nàng bảo vệ hắn như vậy, vì hắn mà cõi lòng nàng tan nát, đau đớn vô cùng, nhưng hắn chẳng những không hề để tâm đến mà còn bán đứng nàng. Nhiều năm như vậy, nàng vất vả như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?Nàng vốn cho là dù Hoàng Thượng không yêu nàng,chỉ cần để cho Thái tử lên ngôi Hoàng đế, nàng sẽ là Thái hậu, có thể hưởng thụ sự tôn quý dưới một người, trên vạn người, nhưng bây giờ, nàng mới phát hiện ra, nàng đã sai rồi, hơn nữa còn là vô cùng sai lầm.
118 Kiệu hoa ngày càng đi xa, thẳng đến khi không còn thấy bóng dáng nữa, Thái hậu mới thu hồi con ngươi, khẽ thở dài một hơi, trong đôi mắt già nua của bà mang theo tia nhìn ấm áp.
119 Ánh mắt Hiên Viên Triệt chuyển hướng về phía Đạt Hề Nhiên, trong con ngươi lạnh lẽo còn ẩn chứa một tia cười khẽ, mặc dù là đang cười nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác sởn gai ốc.
120 Trên mặt Hiên Viên Triệt tràn đầy vui sướng, trong mắt cũng không hề che giấu sự hưng phấn. Khi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, ánh mắt còn ẩn hiện ánh sáng khác thường, y thấp giọng nói, “Tốt, giờ chúng ta lập tức bái đường thành thân!”“Thất tẩu, không được! Tẩu không thể gả cho y, không thể được! Tẩu không cần lo uội.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 100
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 35