1
Bảy ngàn năm trước.
Nguyệt Hoa cung điện.
Duy Lợi Tư dắt một thiếu niên vóc dáng có hơi mảnh khảnh đi về phía Thấm đại điện. Trên đường đi, mỗi một thị nữ dù vô tình đi ngang qua cũng sẽ không nhẫn được mà quay đầu nhìn người thiếu niên mỹ mạo vô cùng kia, mà một chút cũng không hề cảm thấy bản thân đang thất lễ.
2
Trong đại điện Thần Thấm, Nhan Chỉ đứng bên cửa sổ, một hồng phát thiếu niên nhảy đến đeo trên người hắn.
“Tử A Nhan, ngươi vừa rồi mới đi đâu?” Lão già Thần Đế chết tiệt kia thấy ngươi không có ở đây liền đem ta ra khai đao đấy…….
3
Năm trăm năm đã qua, thiếu niên Nguyệt Thần sắp phải đối mặt với tai họa thứ hai, cơ thể bất toại.
Mặt mày hắn theo năm tháng đã sáng sủa hơn, vóc người cũng biến hóa vi diệu, chợt nhìn lại đã không còn là hài tử ngày trước.
4 Cuộc sống từng ngày trôi qua, hắn chỉ có thể dựa vào thính giác mà sống. Ngồi trên chiếc ghế đặc biệt chế tạo cho riêng mình, chỉ có thể bị người khác đẩy lên phía trước, trước mắt tối đen như mực.
5 Hai mươi năm sau, trước khi Lăng Nguyệt sắp chết, y chợt mộng một giấc mộng rất thương tâm. Trong mộng, có một ngân phát mỹ ca ca nắm lấy tay y.