1201 Chỉ là vết thương trên người Tông Thủ, rõ ràng còn chưa khỏi hẳn. Ở dưới chân núi, mấy triệu người kia cũng là trợn mắt há hốc mồm nhìn lên cảnh tượng ở trên không trung.
1202 Lúc đầu thanh âm còn bình thản, nhưng càng về sau, càng lộ ra vẻ lăng lệ ác liệt, rét lạnh vô cùng. Hai mắt Tông Thủ nửa mở nửa khép, làm như không hề hay biết.
1203 Lực lượng pháp tắc ở trong kiếm kia, chẳng những là chưa từng bị hắn đả loạn, lực lượng của bản thân ngược lại là bị hắn ngự sử lôi kéo, phản kích mà về.
1204 Sau khi gào thét, lại kêu lên một tiếng:- Lục Vô Song, ngươi đây là muốn mượn đao giết người? Rất tốt! Lục Viêm Thiên ta không có lời nào để nói, bất quá ngươi cũng biết Đoạt Thiên Hoàn Dịch? Nếu muốn biết hạ lạc của vật ấy, liền phiền toái Vô Song đệ xuất thủ cứu Lục Viêm Thiên ta một mạng! Theo tiếng nói của hắn, ở bên cạnh truyền đến một tiếng than nhẹ.
1205 Thanh tú thiếu niên đi theo hắn mà đến cũng là như thế, cảnh giác có thừa. Giống như cười mà không phải cười, khí cơ lại một khắc mạnh hơn một khác, thần niệm quanh quẩn triền nhiễu ở trên người Tông Thủ, tỏa định thần hồn.
1206 Đồng thời kháng cự Xích Diễm Thần kiếp, còn một chút, lại dung nhập vào bên trong thân thể của hắn. Huyết linh chi lực kia cũng quả như hắn sở liệu, bị áp chế xuống một chút.
1207 Nói cách khác, người này trước khi độ kiếp mấy năm, đã linh ngộ cái kiếm ý hồn cảnh này!Quả nhiên là thâm bất khả trắc, nắm giữ kiếm ý như vậy, như thế nào lại bị Vô Song thiếu chủ truy đuổi chật vật như vậy?Im lặng trong chốc lát, Lục Vô Bệnh mới hồi thần lại, phát giác ra tình hình lúc này của Lục Vô Song lại cực kỳ không ổn.
1208 Tông Thủ quay đầu chuyển mắt hướng người này nhìn lại. Hơi suy nghĩ một chút đã biết được nguyên do. - Đây là Đại Hư Không Na Di chú?Trong trí nhớ, đây là một loại linh pháp cường hãn đến cực hạn.
1209 Trong miệng của Lục Viêm Thiên là buồn bực ‘Hừ’ một tiếng, biết được Lục Vô Bệnh nói vậy là có ý gì. Hắn là nhất giới chi chủ, nếu có thể nhờ vào nhất giới chi lực, dùng vương đạo võ học để thi triển, cũng có thể có chiến lực của Thần cảnh.
1210 Lúc hai người đang nói chuyện, Lục Vô Song bên kia đã hướng ba vị Thần cảnh tu sĩ chào hỏi. - Không dám nhận danh xưng thiếu chủ, Vô Song bái kiến ba vị nguyên lão! Hôm nay Vô Song bất hạnh, rơi vào quẫn cảnh, ba vị có thể không từ vất vả chạy đến, vãn bối thực cảm kích không thôi.
1211 Đồng tử của Hiểu Nguyệt thiền sư kia co rút lại, rồi sau đó là trong đôi mắt kia vô số cảm xúc xẹt qua. Hoảng hốt, ngộ ra, hối hận, bi thương. Cuối cùng lại khôi phục trong vắt, trong đôi mắt có lệ quang thoáng hiện, thành kính quỳ mọp xuống đất, cúi đầu phủ phục.
1212 Thích Ca Mâu Ni lại lắc đầu, sự tình Nhạc Bình giới kia, tuyệt không đơn giản như vậy. Chuyện cách đây vài năm, Đại Phạm Thiên hiện thân, càng không thể xem thường.
1213 Tông Thủ cũng lười hỏi lại, trực tiếp thi triển Sưu hồn thuật, từng chút kiểm tra trí nhớ của người này. Cũng liền lúc này, từng đợt phạm âm lọt vào tai.
1214 Chỉ còn một Lục Vô Bệnh, như cũ là còn sống. Nhớ tới việc này, hắn thiếu chút nữa bị người này bức đến tuyệt cảnh, không thể không mượn dùng lực lượng Phật môn, mới chuyển nguy thành an.
1215 Thu lưu, phụng dưỡng? Nói cách khác, người này là muốn hiệu lực cho hắn?Người này quả thật có chút ý tứ. Là muốn dùng phương pháp này để bảo toàn mình một mạng sao?Suy nghĩ một chút, Tông Thủ liền lại lắc đầu.
1216 Đứa con trái như hắn quả thật vô năng. Mẫu thân cả đời, vốn nên vinh hoa phú quý, lại vì mình nên bị nhốt trong Tử Ngục hơn hai mươi năm, cũng không biết đã gặp bao nhiêu trắc trở nữa --Tông Thủ giật mình, nhất thời bị ngữ điệu của Lục Vô Bệnh khơi dậy đủ ý niệm phân loạn.
1217 Bất quá lại có một cổ lực lượng đang bảo vệ lấy nàng. Khiến cho tránh khỏi bị phấn thân toái cốt. Lại có một cổ chân lực ôn hòa chảy vào trong cơ thể nàng, tai mắt cũng rốt cục có thể nghe có thể thấy được.
1218 Trong mắt Tông Thủ lập lòe quang mang, rồi sau đó cười gật đầu:- Làm phiền Lục huynh rồi!Sau đó lại hỏi:- Thương Linh giới đã không thể ở lâu, không biết Lục huynh có ý gì không?- Quân thượng có thể gọi thẳng tên thần!Lục Vô Bệnh hơi hơi trầm ngâm, tiếp theo nói:- Lẽ ra lúc này, quân thượng nên quay lại Nguyên Liên thế giới.
1219 Hắn nghĩ vậy, nhưng lại đã quyết định chủ ý, muốn đi Cửu Tuyệt tử vực nhìn một cái. Có đi vào hay không thì đến lúc đó sẽ tính sau. Trong nội tâm lại khẽ động.
1220 Tông Thủ bức ra ba giọt máu huyết, đánh vào trong đó. Lại dùng Phần Không chi hỏa của mình thiêu đốt nửa ngày. Mới khiến cho vật ấy một lần nữa lóng lánh linh quang, xem như đã tế luyện xong.