841 Vật ấy quả nhiên tà khí!A Tỳ hoàng tọa cần phải giam cầm âm nô ngắn hạn mới có thể lộ ra uy lực. Mà vật ấy đối với âm hồn oán sát, cũng có được lực hấp dẫn không hiểu thấu.
842 Sắc mặt Tông Thủ lại trở nên vô cùng khó coi. Hắn đẻ Từ Phương mời đến ất nhiều cao tăng làm ra trận cúng bái hành lễ này một là thương cảm những lục quốc hoàng tộc, hai là không muốn dưới chỗ ngồi của mình lại nuôi một đống âm hồn oán sát.
843 Hai mắt Long Ảnh nhíu lại, như cười như không nhìn Ngao Khôn:- Ngươi cái tên này, những năm này bị phong ấn chẳng những không trì độn mà ngược lại còn trở nên thông minh hơn nữa.
844 Nhớ tới tin tức ngày đó lấy được sau khi liều mạng đánh cược một lần với Hạng vương tàn hồn trong A Tỳ hoàng tọa. Vị Thủy Hoàng kia chưa bao giờ nghĩ tới, hoàng triều của mình sau khi mình chết đi mấy năm liền sụp đổ.
845 Cũng chính thức bắt đầu một đoạn truyền kỳ không đâu địch nổi của nàng ở trung ương vân lục. Lúc Tông Thủ như đang có điều suy nghĩ thì bên kia Triệu Yên Nhiên đã không kiên nhẫn mở miệng hỏi:- Tại sao phải chạy loạn ở chỗ này, không đi Liên Vân đảo sao?Liên Vân đảo, ngay ở phía Tây Huy Châu Đảo, đúng là nơi hiện giờ Dạ Ma Tộc qua lại, ý đồ chiếm đánh.
846 Nơi này cách Liên Vân Đảo chỉ có sáu bảy trăm dặm, nháy mắt là đã đến được rồi. Xa xa nhìn lại, là một mảnh hòn đảo không ngớt. Tổng số ước chừng 400, tuy nhiên diện tích cũng không lớn, rộng nhất cũng chỉ có phạm vi chừng một hai trăm dặm thôi.
847 Cô bé này, hôm nay chỉ sợ thực sự đã căm thù mình đến tận xương tuỷ rồi. - Không sao!Tông Thủ lắc đầu, sau đó trực tiếp hỏi:- Cô lần này đến Liên Vân, không thể ở lâu.
848 Sắc mặt cũng không làm khó chút nào, ngược lại mang theo vài phần cảm kích. Đừng nói mười vạn, mặc dù đến trăm vạn tinh binh, dùng tài lực của Huy Châu cũng không thành vấn đề.
849 Chỉ một lát sau, nàng đã không để ý tới nữa, ngược lại nhìn bên ngoài Phi Toa. - Đây là Dạ Ma sao?Chỉ thấy trong linh hà, chợt có một hai thân ảnh lướt qua.
850 Chỉ là Ích Ma Thần Toa chỉ vừa bay được một lát, Tông Thủ chợt nghe một tiếng cười lạnh. - Các hạ giết nhiều thuộc hạ của ta như vậy, chẳng lẽ cứ muốn như vậy rời đi sao?Lúc thanh âm vang lên, một cổ hồng mang bàng bạc bỗng nhiên từ trong cổ mộc cực lớn kia bay ra, hướng thẳng tới bên này.
851 Cũng như bóng kiếm lúc này, một hóa thành hai, hai hóa thành bốn. Lại một cổ ý niệm vô cùng bừng bừng phấn chấn, tựa hồ một đao kia đã dốc hết tất cả lực lượng của Tông Thủ, khí kình lăng duệ vô cùng.
852 - Đế Quân cử điện hạ tới đây, chính là muốn trước khi Linh Triều, thăm dò nông sâu của Vân Giới thử một lần. Có lẽ người này cũng là tâm ý tương tự. Cũng chỉ có cách giải thích này mới có thể thuyết phục.
853 Nhưng là sau khi một tiếng trầm muộn vang lên, kiếm quang cư nhiên bắn ngược mà quay về, thiếu chút nữa đem bản thân đả thương. Chỉ là trên mãnh gỗ vụn này lưu lại một dấu vết mờ nhạt.
854 Tông Thủ cười một tiếng "a", cũng không nói gì. Nữ nhân này, thế nào cũng phản ứng giống Diệp Phi Sương Diệp Phi Hàn vậy?Nhớ tới hai tỷ muội này, lại có chút tưởng niệm.
855 - Vân Giới hôm nay có thể lấy ra không hơn vạn Cửu giai. Nói như vậy, Ngụy Hải kia là lấy tinh huyết thần hồn của ngàn vạn người thay thế?Nói đến đây, Tông Thủ không tự kìm hãm được, phun ra một ngụm trọc khí.
856 Lời còn chưa dứt, đã bị tiếng cười khẽ của Tông Thủ cắt đứt. Thật không hổ là vị danh soái không đâu địch nổi tại vài chục năm sau. Món sinh ý này quả nhiên là kiếm được.
857 Nói chung không có khả năng, là kẻ khác đánh rơi ở đây. Tựa như có chút suy nghĩ, nhìn lên bầu trời này, Tông Thủ lại chú mục thân kiếm, đi tuần tra xung quanh, vẫn không tìm được các loại ấn ký chữ triện gì đó.
858 Nhưng ngay tại thời khắc tuyệt cảnh này, thân thể Sư Nhược Lan lại như cung bắn lên, lao thẳng tới yết hầu của Diễm Kim Lang này. Trong mi tâm cũng hiện ra vài đạo linh văn, động tác mau lẹ, cùng với lúc trước so sánh, vẫn chưa tăng tốc nhiều lắm.
859 Không làm sao được, Tông Thủ đành phải ở trong Thương Sinh Khung Cảnh nán lại thêm mười ngày. Để sư đồ hai người này, có thể cùng một chỗ, lại ôn tình một chút thời gian.
860 Về phần kế sách vạn toàn thỏa đáng, tự nhiên là nghĩ biện pháp, để hơn mười vạn tinh nhuệ của Đại Thương này ở lại đây. Một khi chiến tranh, khi đó những người này có còn muốn chạy cũng đều không kịp nữa.