61 Mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe hở giữa những tán cây xuống mặt đất, chiếu vào trên người, vốn nên làm cho người ta cảm thấy ấm áp, nhưng Triệu Chí Kính lại cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương, gã sợ hãi nhìn người thanh niên toàn thân mặc hắc y kia từng bước từng bước tiến về phía bên này.
62 Cho tới bây giờ, Khâu Xử Cơ vẫn luôn là người có tính tình nóng nảy, thậm chí có thể nói là lỗ mãng, dễ xúc động. Ông cũng là một kẻ cố chấp, chỉ biết tuân theo những đạo lý không thực tế mà mình cho là đúng, kiên trì giữ vững ý kiến của mình.
63
Kỳ thật Võ Tu Văn là người có tính tình rất tốt, chỉ là hiện tại Dương Quá không nói tiếng nào đã rời đi, hơn nữa thân thể không thoải mái, lại mới vừa tỉnh lại, sau đó còn nghe được một nữ nhân không tính là quen thuộc chất vấn mình, cho nên y có chút không nhịn được mà ngữ điệu có phần gay gắt hơn.
64 Võ Tam Thông rời đi một lúc lâu, Võ Tu Văn vẫn ngồi ở trên chiếc ghế đá trong viện, nhưng ngồi không được bao lâu, bên ngoài lại có người đi tới, Võ Tu Văn thở dài trong lòng, đứng lên cười nói: “Quách bá bá, Quách bá mẫu!”
Quách Tĩnh và Hoàng Dung mỉm cười gật đầu với y, ba người ngồi xuống chỗ bàn đá trong viện, Võ Tu Văn im lặng không lên tiếng, chờ Hoàng Dung và Quách Tĩnh mở miệng trước.
65 Võ Tu Văn dắt hai tiểu hài tử đến viện của Quách Tĩnh, từ xa đã nhìn thấy Võ Tam Thông đứng ở nơi đó nhìn ra bên này, nhìn thấy mình, liền nở nụ cười.
66 Khi Võ Tu Văn tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là nhận thấy có cánh tay ai đó đang ôm lấy eo mình, bên cạnh còn có hơi thở quen thuộc, trái tim đập có chút hỗn độn liền bình thường trở lại, suy nghĩ tới chuyện phát sinh vừa rồi, Dương Quá quay lại, mình ăn giải dược, sau đó đau liền bụng, sau đó cũng không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.
67
“Đùng đoàng”
Tiếng sấm vang lên, Võ Tu Văn bị âm thanh này làm cho tỉnh lại, theo bản năng liền nhích sát vào lòng của người nằm bên cạnh, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp.
68 Võ Tu Văn theo Võ Đôn Nho vào phòng, nhìn bóng lưng của đại ca vẫn đứng yên trước mặt mình, mở miệng hỏi: “Đại ca, không phải huynh có đồ cần đưa cho ta sao?”
“Văn nhi, có phải do cuộc trò chuyện lúc sáng mà đệ mới quyết định đi nhanh như vậy không?” Võ Đôn Nho vẫn không quay người, dùng âm thanh thực bình tĩnh hỏi.
69 Thân ảnh ở phía trước lập tức cứng ngắc, xe ngựa dần dần chạy chậm lại, cuối cùng hoàn toàn dừng lại, Võ Tu Văn bình tĩnh nhìn Võ Tam Thông xoay người lại.
70 Tiết trời tháng bảy, mặc dù thỉnh thoảng lại có một cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy oi bức vô cùng, cộng với tiếng ve không ngừng kêu trên cành cây, càng làm cho người ta không tự chủ mà cảm thấy phiền chán.
71 Tuyết theo gió bay tán loạn, trước mắt đều là một mảnh trắng xoá, bông tuyết từ không trung không ngừng rơi xuống, trên đường có rất ít người đi lại, mặt nước đều đóng băng, ở trong màn tuyết trắng xóa nơi không người chú ý, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
72 Tuyết đọng lại trong rừng cây vẫn chưa tan hết, Võ Tu Văn bước nặng bước nhẹ đi về phía trước, có nhiều chỗ tuyết quá sâu, giày lún sâu xuống dưới mặt tuyết, cho nên từ đầu gối trở xuống của Võ Tu Văn đều ẩm ướt, tại thời tiết lạnh lẽo này càng làm cho sắc mặt y trở nên tái nhợt, xương đùi lại truyền đến từng đợt đau buốt như kim châm.
73 Thời điểm Võ Tu Văn tỉnh lại, đầu vẫn còn chút choáng váng, mí mắt nặng nề vô cùng, y đấu tranh thật lâu mới có thể từ từ mở mắt ra, yết hầu khô khốc, khiến y rất muốn uống nước.
74 Dương Quá tỉnh dậy từ rất sớm, động tác đầu tiên khi tỉnh lại chính là nhìn vào trong lòng mình, đến khi nhìn thấy người nọ ngoan ngoãn co lại ở trong ngực mình mới nhẹ nhàng thở ra.
75 Đến lúc hoa dại trong núi lần lượt nở rộ, mùa xuân đã qua hơn phân nửa, mặt trời ấm áp chiếu rọi xung quanh, trên thảm cỏ cách ngôi nhà gỗ nhỏ không xa, một thanh niên bạch y đang nằm trên đó, mái tóc ngắn có vẻ không giống người thường.
76 Khi Võ Tu Văn tỉnh lại, bên ngoài đã tối, người bên cạnh cũng đã rời đi, y theo bản năng cọ cọ người trong chăn, nhưng ngay lập tức, thân thể y liền cứng lại, xương thắt lưng như bị cắt đứt, chỗ phía dưới kia truyền đến cảm giác mát lạnh, tuy có chút đau rát, nhưng cũng không phải khó chịu lắm, chủ yếu là thắt lưng đau nhức không có khí lực mà thôi.
77 Đứng cản đường ở phía trước gồm có năm người, trên tay cầm vũ khí thô sơ, quần áo thì cũ nát, hơn nữa thần sắc cũng rất khẩn trương, xem ra đây là lần đầu tiên bọn họ thực hiện chuyện như thế này.
78 Trong trấn nhỏ cách thành Tương Dương không xa.
Người đến người đi trên đường rất vội vàng, ngã tư đường bình thường vốn chật chội giờ phút này trống trải vô cùng, tiểu thương trên đường đã không còn một ai, toàn bộ trấn nhỏ có vẻ tiêu điều vô cùng, rác rưởi trên mặt đất theo gió cuốn bay lung tung, nhà nào nhà nấy đều đóng kín cửa.
79 Trời vừa sáng, liền mơ hồ nghe thấy tiếng trống trận từ xa truyền đến, Dương Quá mở mắt ra, nghe tiếng bước chân vang lên bên ngoài, hắn ngồi dậy, hôn một cái lên trán người trong ngực đã mở mắt, rồi mới đứng dậy mặc quần áo tử tế, bước đến mở cửa, liền thấy lão chưởng quầy đứng ở bên ngoài, trên mặt hiện lên vẻ bối rối không thể che giấu, nói: “Khách quan, các ngươi nên đi nhanh đi, quân Mông Cổ sắp công tới nơi rồi, tiếng trống lần này vang dội hơn những lần trước rất nhiều, người Mông Cổ nhất định muốn tổng tiến công lần nữa.
80 Võ Tu Văn không ngờ tới người ở bên trong lại là Kim Luân Pháp Vương, rồi y lại hồi tưởng đến tiếng rên rỉ vừa rồi, một lúc sau liền nhớ ra, đó là âm thanh của Hoắc Đô.