81 Võ Tu Văn giữ chặt tay Dương Quá, khẽ lắc đầu. Dương Quá lạnh lùng liếc nhìn Kim Luân Pháp Vương và Hoắc Đô, sau đó xoay người đi ra ngoài. Võ Tu Văn hơi nhúc nhích tay, thứ gì đó từ trong tay áo liền lăn ra, yên lặng không gây một tiếng động rớt xuống chăn lông thật dày rồi lăn qua bên kia.
82 Tạm biệt, Võ Tu Văn!
Quách Tĩnh đứng ở đầu tường, thấy bóng dáng của hai nam tử kia nháy mắt đã biến mất, lại thấy nữ nhi còn ngơ ngác đứng trước thành, ông liền nhảy xuống thành, nhanh chóng tiến đến bên cạnh Quách Tương, thấy Quách Tương dường như vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của mình, vẫn như cũ nhìn về hướng hai nam tử vừa biến mất khi nãy, Quách Tĩnh lo lắng hỏi: “Tương nhi, con có bị thương không?”
Quách Tương lắc đầu, trên mặt có chút cô đơn, thấp giọng nói: “Không có việc gì, cha, chúng ta về thôi.
83 Võ Đôn Nho
“Cha, người đang nghĩ gì vậy?” Âm thanh trong trẻo đặc trưng của trẻ con vang lên.
Võ Đôn Nho cúi đầu nhìn đứa con nhỏ bổ nhào về phía trước, đứa con nhỏ này của hắn mới sáu tuổi, lúc này đang bổ nhào vào người mình, dùng vẻ mặt nghi vấn mà nhìn mình.
84 Hoắc Đô
Từ nhỏ Hoắc Đô đã là một đứa nhỏ kiêu ngạo, đương nhiên, hắn cũng có năng lực để kiêu ngạo, từ nhỏ đã là vương tử, có một người cha là Đại Hãn Mông Cổ, ai mà không nhường hắn ba phần chứ?!
Vào năm mười lăm tuổi, hắn đã bái quốc sư Kim Luân Pháp Vương làm sư phụ, thì càng có tư cách để kiêu ngạo.
85 Kim Luân Pháp Vương và Hoắc Đô (1)
Sau khi Hoắc Đô uống lọ thuốc do Võ Tu Văn lưu lại, hai đôi chân suốt mười năm đều không có cảm giác gì nhất thời xuất hiện nhức mỏi, trên khuôn mặt bình thản bất tri bất giác hiện lên một nụ tươi cười vui sướng, làm cho Kim Luân Pháp Vương ở bên cạnh nhìn đến ngây người.
86 Kim Luân Pháp Vương và Hoắc Đô (2)
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Đô còn chưa tỉnh đã bị Kim Luân Pháp Vương dùng chăn bọc lại, ôm lên lưng ngựa, do đi đường xóc nảy mà tỉnh lại, thấy trời vẫn chưa sáng, mặt trời còn chưa mọc, Hoắc Đô có chút phản ứng không kịp, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết mình đang ở chỗ nào.
87 Võ Tu Văn và Dương Quá
(Câu chuyện sau này)
Ánh nắng của mùa xuân rất ấm áp, là thời tiết rất lý tưởng để tắm nắng, trước ngôi nhà gỗ trên mặt cỏ xanh biếc, có hai người một nằm một ngồi trên đó, bên người còn có một con đại điêu hùng tráng.