Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 87
Chương mới nhất: Chương 87: Ngoại Truyện 6
Cập nhật cuối: 8 năm trước
Edit: NấmBeta: MikaThể loại: Thần điêu hiệp lữ đồng nhân, trung khuyển công x ốm yếu thụ, thụ xuyên, 1×1, HE. Hắn mờ mịt cứ thế mà xuyên qua thành Võ Tu Văn cũng đã được mười năm trôi qua.

Danh sách chương Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi


Chương 41

41 “Hoang đường!” Quách Tĩnh tức giận rống to, dùng sức vỗ mạnh lên bàn, bàn đá kia làm sao chịu được lực đạo của ông, lập tức vỡ vụn. Quách Tĩnh đi đến trước mặt Dương Quá, giơ tay lên định tát vào mặt hắn một cái, Dương Quá không trốn không tránh, vẫn bình tĩnh nhìn ông.


Loading...

Chương 42

42 Dương Quá ngồi ở bên giường, nhìn Võ Tu Văn bởi vì mất máu mà sắc mặt càng thêm tái nhợt, hắn khẽ nhíu mày, nhất định là rất đau… Trong mắt hắn hiện lên một tia tự trách, đều là do mình đã quá sơ suất!

Cởi quần áo của bản thân ra, sau đó hắn nhẹ nhàng nâng Võ Tu Văn dậy, rồi từ từ cởi y phục của y, thân thể gầy yếu tái nhợt của Võ Tu Văn lộ ra, vì không để đụng tới miệng vết thương của Võ Tu Văn, Dương Quá chỉ có thể để Võ Tu Văn ngồi đối diện mình, Võ Tu Văn vô lực tựa vào trong lòng Dương Quá, tuy mơ hồ có thể cảm nhận được Dương Quá đang làm gì, nhưng ý thức mê mang nên không có cách nào phản ứng lại, chỉ có thể hít lấy mùi hương quen thuộc luôn làm mình an tâm của người bên cạnh.


Chương 43

43 Cơ thể có chút nóng, dưới thân lại có cảm giác sưng tấy xa lạ, Võ Tu Văn hơi nhíu mày, cả người cứ xoay tới xoay lui, tiếp theo liền cảm giác được người bên cạnh sờ sờ trán mình, thân thể Võ Tu Văn có chút khó chịu, có chút tủi thân mà cọ cọ vào lòng bàn tay người nọ, người nọ sửng sốt, một lát sau, nơi khó chịu bên dưới liền được một bàn tay cầm lấy, nhẹ nhàng ma sát, rất có kỹ xảo, lớp chai mỏng nhẹ nhàng chà xát nơi khó chịu kia, mang lại cho y chút đau đớn cùng khoái cảm, cảm giác có chút xa lạ này, ùn ùn kéo đến, Võ Tu Văn bắt đầu thở dốc, cảm giác càng ngày càng mãnh liệt làm cho y không tự chủ mà nắm chặt y phục của người bên cạnh, cứ như người chết chìm vớ được tấm gỗ trên biển vậy.


Chương 44

44

Bông tuyết trắng như bông gòn nhẹ nhàng rơi xuống, cả mặt đất đều là một màu trắng xoá, ở ven đường, trong một tửu quán nhỏ, không khí vô cùng náo nhiệt, ở giữa sảnh chính, có nhóm một đống lửa lớn, ngoài cửa, gió Bắc không ngừng rít gào, hơi lạnh và bông tuyết men theo khe cửa luồn vào trong, làm đống lửa chợt sáng chợt tối, các khách nhân đều ngồi vây xung quanh đống lửa, phần lớn những người này đều là thương nhân đi buôn xa, nhìn tuyết bên ngoài rơi càng lúc càng lớn, đều nhíu mày, không biết bao lâu nữa mới có thể khởi hành trở về đây?

Sắc trời dần tối, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, đang lao rất nhanh đến đây, dừng lại trước cửa khách điếm, cửa nhanh chóng bị mở ra, một trận gió lạnh kèm bông tuyết nhẹ nhàng ùa vào, mọi người chỉ nghe được một âm thanh trầm thấp vang lên: “Chưởng quầy, cho một gian phòng hảo hạng.


Chương 45

45 Nụ cười trên mặt Võ Tu Văn chợt tắt, Lục Vô Song này đúng là một kẻ chuyên gây hoạ mà, quả nhiên, Lý Mạc Sầu liền nhìn sang bên này, nhìn chằm chằm Võ Tu Văn và Dương Quá một hồi, nụ cười trên mặt không chút thay đổi, nói, “Ta còn tưởng là ai, quả nhiên là hai xú tiểu tử các ngươi, lại muốn đến phá hư chuyện tốt của ta sao?”

“Làm gì có, lúc trước có duyên quen biết với Lục cô nương này thôi, cho nên Lý đạo trưởng, nếu có thể tha thì tha cho các nàng đi.


Chương 46

46 “Không biết bạch y nữ tử mà bọn họ đồn có phải cô cô không nhỉ? Sao cô cô lại chạy ra ngoài rồi?” Võ Tu Văn tựa vào người Dương Quá, con ngựa bên dưới chậm rãi đi về phía trước.


Chương 47

47 Lão giả kia cúi người thật sâu với Võ Tu Văn và Dương Quá, nói: “Khách quý đại giá quang lâm, xin mời vào. ” Võ Tu Văn và Dương Quá nhìn nhau, cảnh giác trong lòng, đi theo lão giả kia vào trong, bên trong đại sảnh, có một người đang ngồi ở vị trí thủ tọa phía trên, chừng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, khuôn mặt anh tuấn, nhưng màu da lại vàng như nến, dung nhan tiều tụy, không giống người từng tập võ.


Chương 48

48 Bên kia, Chu Bá Thông ngồi xổm cạnh cửa kêu lớn, “Đánh hắn mạnh vô, mau đánh đê!” Vừa nói vừa nhảy nhót, trên mặt đều là vẻ hưng phấn. Trong mắt Võ Tu Văn hiện lên ý cười, cùng Dương Quá chống lại vũ khí của Kim Luân Pháp Vương.


Chương 49

49 Võ Tu Văn nhìn thấy ánh mắt nàng ta không giống như là đang giả vờ, liền đi đến cạnh Trịnh Việt, đem viên thuốc kia bỏ vào trong miệng hắn, Trịnh Việt thấy Võ Tu Văn cầm viên thuốc hôi thối kia đi đến trước mặt, vô cùng thống khổ nuốt xuống, biểu tình kia, giống như là đang uống độc dược vậy.


Chương 50

50 Cửa bị đẩy ra, mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra là Hoàng Dung đang mang thai tiến vào, Quách Phù ở bên cạnh dìu bà, nhìn thấy mọi người đều có mặt, trên mặt Hoàng Dung lộ ra tươi cười, có vài gia đinh đi theo phía sau, trong tay đều bưng một cái mâm.


Chương 51

51 Đang lúc mọi người reo hò, một binh sĩ vội vàng chạy tới, kích động kêu: “Quách đại hiệp, không xong rồi…” Quách Tĩnh cau mày, đi đến trước mặt người binh sĩ kia, “Đã xảy ra chuyện gì?” Người đó do chạy vội đến đây nên thở hồng hộc nói: “Hoàng bang chủ đã sinh… Nhưng… Nhưng…” Quách Tĩnh nghe được nửa câu đầu liền cao hứng nhếch môi, nhưng khi nghe được nửa câu sau, liền sốt ruột nắm vai người nọ, “Là chuyện gì, ngươi mau nói!”

“Đứa nhỏ đã bị người khác cướp đi!” Người binh sĩ kia rốt cuộc cũng lấy lại hơi, nói liền một câu.


Chương 52

52 Đệ tử kia như nghĩ tới điều gì đó, trên mặt xuất hiện thần sắc sợ hãi, run rẩy nói: “Trong cốc đã đổi chủ, hiện tại là phu nhân, không, là công tử, các ngươi mau thả ta đi đi, không hoàn nhiệm vụ phu nhân giao phó, e là ta cũng không thể sống nổi.


Chương 53

53 Lý Mạc Sầu mỉm cười nói: “Có việc nên mới đến…” Sau đó phất trần trong tay vung lên, đánh về phía Hoàng Dung, vốn tưởng rằng sau khi sinh, Hoàng Dung sẽ suy yếu, có thể dễ dàng lấy đầu bà, nhưng không ngờ thân mình Hoàng Dung lại lóe lên, lách người tránh thoát đòn tập kích kia của ả, thuận thế cầm lấy thanh kiếm bên giường đánh trả lại, tuy tình thế rất nguy hiểm, nhưng Hoàng Dung vẫn giữ nụ cười thong dong trên mặt, chẳng qua là mồ hôi đổ như mưa trên trán đã làm cho người ta biết hiện bà đang rất suy yếu.


Chương 54

54 Phiên Ngoại nhỏ

Tháng sáu đầu hè, trời sáng rất sớm, trong rừng vô cùng yên tĩnh, lâu lâu mới vang lên tiếng hót thanh thúy của con chim nào đó, hoặc là tiếng gầm của một loại động vật nào đó mà thôi.


Chương 55

55 “Công Tôn cô nương, xin lỗi!” Võ Tu Văn lên tiếng xin lỗi người đối lưng với mình.

Thân mình Công Tôn Lục Ngạc khẽ run, nhưng nàng vẫn không lên tiếng, cũng không quay đầu lại, còn Cừu Thiên Xích thì cười lạnh vài tiếng.


Chương 56

56 Võ Tu Văn đứng ở ngoài động, nhìn bốn phía xung quanh, cây cối dày đặc, ánh mặt trời chiếu xuống, trước mắt hiện lên sáng ngời, làm cho tâm tình người ta không khỏi trở nên thoải mái.


Chương 57

57 Sáng sớm hôm sau.

Ở phía sau sơn động cách đó vài dặm, có một cái khe núi, một dòng thác từ trên núi đổ xuống thông qua khe núi này, chảy vào dòng suối phía dưới, âm thanh vang lên ầm ầm bên tai không dứt, nước chảy rất xiết.


Chương 58

58 Cánh cửa vang lên ‘két’ một tiếng, liền được mở, một kẻ Võ Tu Văn vô cùng chán ghét bước vào, tuổi chừng bốn mươi, râu dài, cũng có thể coi như anh tuấn, nhưng đôi mắt âm u của gã lại làm cho người ta không thích chút nào, người mới đến chính là Triệu Chí Kính.


Chương 59

59 Cảm giác có ngón tay xa lạ di chuyển qua lại trên mặt mình, cùng hơi thở xa lạ ở bên người, Võ Tu Văn từ trong hỗn loạn tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy Hoắc Đô đang tươi cười quái dị nhìn mình.


Chương 60

60 Võ Tu Văn mở đôi mắt đau xót của mình ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cảm giác tay được một bàn tay ấm áp khác nắm lấy, y quay đầu qua, liền trông thấy đôi mắt sâu thẳm quen thuộc, bên trong có thống khổ, cũng có cao hứng.


Loading...

Truyện cùng thể loại

Sau Cơn Mưa Thấy Cầu Vồng

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 24



Đơn Giản Yêu Hận

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 10


Một Cuộc Điện Thoại Lừa Gạt

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 27


Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ

Số chương: 112



Quân Túy Trần Hương

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 17


Lần Nữa Nói Tiếng Yêu Em

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 47


Thoắt Biến

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 6