21 “Cái gì? Vân Nam quốc? Huynh nói Vân Nam là một quốc gia?”“Phải, là quốc gia hảo hữu với Đình quốc ta. ”“Huynh đến đó làm gì?”“Chỉ là đi — đi —-”“Huynh mau nói ta biết.
22 “Hoàng Bộ Thần, tên hỗn đản nhà ngươi, tên sắc lang, mau buông. ” Cam Đình Đình chửi vừa cố vùng ra khỏi vòng tay anh ta, đáng tiếc với sức lực của cô không có khả năng làm đối thủ của một đại nam tử như Hoàng Bộ Thần.
23 “Chà, nhất kiến chung tình, thật lãng mạn nha. ” Cam Đình Đình cao hứng đứng bật dậy. Vừa thấy dáng vẻ si mê kia của Cam Đình Đình, Hoàng Bộ Thần không mấy dễ chịu, châm chọc nói, “Yên tâm đi, đời này cô cũng chẳng có cơ hội.
24 Nếu không phải bất đắc dĩ, Cam Đình Đình cũng sẽ không đi tìm Hoàng Bộ Thần. Các vị đại thần vì chuyện tuyển tú của Hoàng thượng, ai nấy đều tìm tới chỗ Thái hậu, nếu họ đã tìm đến, cô cũng không tiện cự tuyệt, dù sao cô cũng đường đường là Thái hậu nương nương, cũng nên làm chuyện chính sự chứ.
25 Cuối cùng, một tháng sau, đợt tuyển tú thuận lợi tiến hành. Trong một tháng này, Cam Đình Đình bận tối mắt tối mũi, song ngày mai đã đến kì tuyển tú, cô háo hức đến mất ngủ.
26 “Chẳng lẽ là tình lang? Bổn cung không có rảnh rỗi như ngài, khuya khoắt còn đến nơi này —-” Cam Đình Đình liếc Hoàng Bộ Quân, tuy nhi tử của lão hoàng đế đều đã lớn, lại rất tuấn mỹ, nhưng kẻ nào kẻ nấy đều háo sắc xấu xa, đặc biệt là tên Hoàng Bộ Thần kia cư nhiên ở ngự thư phòng ——“Nói vậy Thái hậu nương nương không thấy cô đơn sao?” Hoàng Bộ Quân ghé sát vào Cam Đình Đình, khẽ hỏi.
27 “Tần tướng quân chi nữ Tần Nguyệt Dung. ”“Ôn thừa tướng chi nữ Ôn Ti Ti. ”“Chà, đều là mỹ nữ nha. ” Trên cao nhìn xuống, Cam Đình Đình hai tay một táo một lê vừa thưởng thức mấy tú nữ bên dưới, vừa nhịn không được thở dài nói.
28 Oa, suýt chết, suýt chút nữa thì bỏ mạng, sau khi dùng toàn lực đẩy Hoàng Bộ Thần ra, Cam Đình Đình thở gấp, khi nãy đúng thật là muốn cô ngạt thở mà chết mà.
29 Thấy Cam Đình Đình hoảng hốt đi tới, Tiểu Thúy tưởng đã xảy ra chuyện, khẩn trương chạy đến, “Tiểu thư, người làm sao vậy?”“À, Tiểu Thúy, ta không sao, ta muốn nghỉ ngơi.
30 Rời khỏi Càn Thanh cung, Cam Đình Đình không trở về Trường Xuân cung mà ngồi xuống bên đường. Nhớ lại một màn kia, trong lòng cô vô cùng phiền não, dù biết rõ anh ta và cô chẳng qua chỉ là đùa vui, nhưng vì sao khi thấy anh ta ôm người con gái khác, cô lại để tâm đến vậy? Biết rõ anh ta là người cô không thể yêu, cho dù có thất thân cũng không thể thất tâm, bằng không thì người bị tổn thương chính là cô.
31 Ngọt ngào, nụ cười của chàng thật ngọt ngàoTựa như đóa hoa đang nở trong gió xuânHoa nở trong gió xuânỞ đâu? Thiếp đã gặp chàng ở đâu?Nụ cười của chàng quen thuộc thế nàyThiếp nhất thời không nhớ raÀ, ở trong giấc mơ♥Trong mơ, thiếp đã gặp chàng trong mơNgọt ngào, chàng cười ngọt ngào lắmLà chàng, người thiếp gặp trong mộng chính là chàng♥Ở đâu? Thiếp đã gặp chàng ở đâu?Nét mặt tươi cười của chàng quen thuộc thế nàyThiếp nhất thời không nhớ raÀ, ở trong giấc mơ♥Đã gặp chàng ở đâu, ở đâu?Nụ cười của chàng quen thuộc thế nàyThiếp nhất thời không nhớ ra♥À, ở trong giấc mơĐã gặp chàng trong mơ trong mơNgọt ngào, chàng cười ngọt ngào lắmLà chàng, người thiếp gặp trong mộng chính là chàng♥Đã gặp chàng ở đâu ở đâu?Nét mặt tươi cười của chàng quen thuộc thế nàyThiếp nhất thời không nhớ raÀ, ở trong giấc mơTiếng ca và tiếng đàn vừa dứt, Hoàng Bộ Ưng liền vỗ tay.
32 “Không phải lỗi của ngài, ngài thỉnh tội làm gì, thật là…” Cam Đình Đình muốn kéo Hoàng Bộ Ưng đứng dậy nhưng anh ta vẫn quỳ như trước. “Xin Hoàng thượng khai ân, tha thứ cho Thập nhất ca lần này.
33 “Có một số chuyện không phải như nàng nghĩ, sau này ta sẽ giải thích với nàng. ” Hoàng Bộ Thần bất đắc dĩ nhìn Cam Đình Đình, không biết vì sao khi vừa nhìn thấy cô ở cùng Hoàng Bộ Ưng hắn lại tức giận đến thế.
34 Trăng treo đầu cành. Trong Bảo Hoa điện, một cô gái vận y phục cung nữ rón rén lén lút đi vào. “Đứng lại, ngươi đang làm gì vậy?” Đáng lẽ cô gái kia đã dễ dàng lọt vào, lại bị một tên thái giám gọi lại.
35 Cam Đình Đình chậm rãi bò ra khỏi gầm giường, nhẹ nhàng phủi phủi y phục trên người, vì hiếu kỳ, cô nhịn không được xốc rèm lụa lên, xem thử xem đã xảy ra chuyện gì.
36 Ngay khi Hoàng Bộ Thần định truy vấn cô lần thứ hai, Cam Đình Đình bỗng cười cười nhìn anh ta, “Chuyện này, nếu ta nói ra ngài cũng đừng giận. ”Giận? Nếu câu trả lời không vừa ý hắn, hắn nhất định sẽ tức giận.
37 Ôi, suýt chết đúng là suýt chết, Cam Đình Đình không ngờ nụ hôn này lại dài như vậy, thiếu chút nữa khiến cô ngộp thở. Thấy vẻ mặt cô đỏ ửng, vô cùng khả ái, tâm tình Hoàng Bộ Thần tốt lên nhiều, hắn ôm cô ngồi trên đùi, dịu dàng nói, “Xin lỗi, hại nàng khóc lóc.
38 “Có phải chúng ta đã lại làm việc không nên?” Nằm trong lòng Hoàng Bộ Thần, Cam Đình Đình khẽ lướt nhẹ trên khuôn mặt hắn. “Ta không hối hận, nàng hối hận sao?” Hoàng Bồ Thần ôm lấy Cam Đình Đình, nắm tay cô thật chặt.
39 “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Thúy không hiểu, lão gia và phu nhân cũng đã gặp, Hoàng thượng còn ban thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu cho Nghê gia, nhưng tiểu thư vẫn u sầu.
40 “Oa, thực sự được xuất cung sao?” Vừa bước ra khỏi cửa cung, Cam Đình Đình không nhịn được cảm thán, đã lâu rồi cô không được hít thở không khí bên ngoài thâm cung.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 111