101 Edit: Lục Vân Ngự thư phòng! Một nam một nữ song vai ngồi. Namtử khẽ vung bút, lặng lẽ bắt tay vào phê chuẩn tấu chương. Nữ tử ngồi bên cạnh, nhanh tay phân loại chồng tấu chương trên bàn, vừa vặn nhịp nhàng đưa tới tay nam tử.
102 Edit: Lục Vân Phượng Dật đáng ghét! Phượng Huyền đáng ghét! Hai cha con nhà này thế mà dám chơi nàng như thế! Nàng sẽ theo ám không cho bọn họ yên! Nhớ tới lão bất tử kia trước khi chết cười đắc ý thế nào, nhớ từng câu từng chữ trong di chiếu kia, còn muốn phải đối mặt hàng ngày với vẻ mặt chán ghét của Phượng Dật đó, trong lòng Xuân Yến như có một quả bóng bị bơm cho to tướng.
103 Edit: Lục Vân Một ấm trà, trong không đến năm phút đồng hồ đã bị một cơn khát nuốt trọn. Đưa ấm trà trống tuếch cho ấy tiểu tử đang nghẹn họng đứng nhìn, sai hắn sớm mang lên ấm trà nữa, Xuân hoa quay đầu mỉm cười nhìn Xuân yến, cười nhạt: “Yến tử, hết giận rồi chưa?” “Ừ” Xuân yến ném ấm trà sang một bên, nhón một miếng điểm tâm, khe khẽ xoa cằm, nụ cười trên mặt vẫn ngọt ngào không chút héo.
104 Edit: Lục Vân Tháng sáu năm một trăm năm mươi tám Phượng Tường lịch, đại quân Thiên Diệp thừa dịp quân ta chưa chuẩn bị dẫn binh đánh bất ngờ, công chiếm bốn thành biên quan.
105 Sáng sớm, gió lạnh lùa vào từ tứ phía, rét tới cả người run lập cập Người trên giường run bắn lên, chân đạp đạp cái chăn, tay sờ trái sờ phải cái gì cũng không sờ thấy.
106 Edit: Lục Vân Gió thu phe phẩy, chim nhỏ hát ca, Xuân Yến nằm trên ghế Quý phi, miệng chóp chép ăn quả nho được Lục Ngọc bón tận nơi, hưởng thụ bàn tay xoa bóp của Thu Dung, rất thích ý! - Thái hậu, Thái hậu, Hoàng thượng tới! – Bịch bịch bịch, Tiểu Nhân Cao Chân chạy vào cửa báo cáo.
107
108
109
110
111
112
113
114
115
116
117
118