81 Edit: Lục Vân Rí rách roạt roạt – tiếng nước khua trong phòng thật thanh thúy dễ nghe. Trong hoàng cung, Xuân Yến đã đặc biệt sai người làm một cái bể bơi nhỏ, Xuân Yến, Xuân Hoa và một con nhóc ba tuổi đang chơi đùa đến quên ngày tháng trong bể nước.
82 Edit: Lục Vân Đêm dài yên tĩnh, trong NGự thư phòng đèn đuốc sáng trưng, các đại thần đều tập trung ở đại đường, cúi đầu không dám nói gì, không khí đặc quánh nghiêm trọng.
83 Edit: Lục Vân (áh há áh tâm hồn ta đen tối) -Ô ô ta thật đáng thương -Ô ô, Hoa Hoa, ta thật đáng thương -Ô ô, ta là người đáng thương nhất thế giới này Ô ô ô ô ô… Cắn muốn đứt cả chiếc khăn lụa nhỏ bé, đôi hàm răng trắng bóc nghiến nghiến nghiến nghiến, đôi mắt to tròn chớp chớp chớp chớp chớp, cái cổ trắng ngần rung rung rung rung rung, Xuân Yến gào gào gào gào gào.
84 Edit: Lục Vân -Ta nhất định phải làm thịt hắn! -Làm thịt hắn! -Làm thịt hắn! -Làm thịt làm thịt hắn! -Làm thịt làm thịt hắn! -Hỗn đản! Vương bát đản! Trứng thối! -Quả trứng đà điểu thối í í í í í í! Một cái nghiến răng rống giận, một con vẹt bắt chước theo sau, chúng ta có một bản hợp tấu kỳ lạ.
85 Edit: Lục Vân Là ai? Là ai không muốn sống nữa, đi nói cái chuyện này ra? Rốt cuộc là ai? Nàng nhất định phải giết cả nhà hắn!Xuân Yến nắm chặt hai tay, ngồi trên ghế quý phi, khuôn mặt nhỏ nhắn tím ngắt, toàn thân tức đến lạnh ngắt.
86 Edit: Lục Vân Giữa đêm mùa hạ, cái nóng thấm cả vào không khí. Xuân Yến tắm rửa xong, chỉ mặc một cái yếm, bên ngoài khoác một cái áo sơ mi mỏng màu trắng lười biếng trễ trễ nải nải bên thắt lưng, ôm giấc mộng đêm hè.
87 Đau ~ ~ ~ Tiếng nữ nhân thét lên. -Sao thế? Đau lắm à… – Tiếng nam nhân dịu dàng. -Phượng Dật, hỗn đản! Ngươi là một ngàn quả trứng thối không bao giờ nở được!!!!!!! Cuối cùng thì Xuân Yến cũng nhận ra hắn rồi, nàng chửi ầm lên.
88 Edit: Lục Vân Nàng cũng hung hăng ngẩng đầu lên, nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn ánh mắt phẫn nộ của hắn. -Nhả ra. – Phượng Dật cắn răng cố kiên nhẫn.
89 Edit: Lục Vân Cờ chiến phần phật, hơn một ngàn thị vệ chỉnh tề sắp hàng thành đội chờ xuất phát. Chính giữa đột ngũ, rõ ràng là long liễn xa hoa chói mắt của Phượng Dật.
90 Edit: Lục Vân Một cô gái trẻ tuổi chừng mười bảy mười tám hai tay ôm chân lẳng lặng ngồi trên ghế quý phi, hai hàng Nga Mi thon dài (lông mày ý) hơi nhíu, không nói một lời, thẫn thờ nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, đôi mắt to đen láy trống rỗng vô thần, dường như trong lòng tràn đầy ưu thương vô hạn.
91 Edit: Lục Vân Hai tay bưng má, ánh mắt dõi theo từng đàn chim nhỏ bay về phương xa. Hồi lâu, lại thở dài một hơi. Thật …. . là …. . chán …. . a……Một tấm áo khoác choàng lên vai.
92 Edit: Lục VânQuay về đúng như tên! Tuần mã tận tình rong ruổi trên quan đạo, chở người cao quý nhất quay về Phượng Hoàng thành. Cảnh sắc hai bên đường đẹp như hoa, nhưng Phượng Dật chẳng có lòng dạ nào mà thưởng thức, tâm tư của hắn đã sớm theo gió thu bay tới bên bóng hình kiều diễm nơi Hoàng thành xa xôi kia.
93 Edit: Lục Vân Hai tháng, nháy mắt đã trôi qua. Mua hè nóng bức đã qua đi, mua thu ảm đạm xác xơ đã đến. Không phải nói xuân đầy thu thiếu sao? Vì sao khi mua thu đến nàng lại trằn trọc hằng đêm, đếm đến một ngàn chín trăm tám mươi chín con cừu vẫn không ngủ được? Trong lòng tựa như vẫn quanh quẩn một nỗi buồn không tên, khiến cho ngực nàng rất khó chịu, muốn tìm ai đó trút giận.
94 Edit: Lục Vân -Hoàng thượng, mời dùng trà. -Hoàng thượng, để nô tỳ thay quần áo cho ngài. -Hoàng thượng, giường đã chuẩn bị xong -Hoàng thượng… -Hoàng thượng… Không đúng! Thực rất không đúng! Nhìn một đám nữ tử oanh oanh yến yến xanh xanh đỏ đỏ quấn lấy mình từ khi hồi cung, Phượng Dật mơ hồ cam thấy tựa như có một âm mưu rất lớn nào đó đang nhằm vào mình được triển khai.
95 Edit: Lục VânTrăng sáng treo cao, vô số ánh sao lấp lánh trên bầu trời, một làn gió đêm thổi tới xoa dịu cái nắng gắt khô nóng cuối thu. Cố ý thả lòng mấy phần bước chân, chậm rãi bước về ghế phượng nơi sâu nhất trong điện, cuối cùng dừng lại trước điện, Nữ tử nằm trên tháp nghe được tiếng động rất nhỏ, lông mi giật giật, đạp cái chăn lộ ra thân hình mềm mại nõn nà trong chiếc áo ngủ mỏng manh.
96 Edit: Lục Vân Thật khó chịu! Trên người giống như có hàng trăm con kiến đang bò, như một cọng lông chim đang phe phẩy trên da thịt vậy. Ngữa. Má ơi, còn một chút cảm giác như khô nòng, giống như có một thứ gì đó đang bành trướng trong cơ thể muốn nổ tung ra.
97 Edit: Lục Vân -Dì. Thơm! Con nhóc ba tuổi lao từ bên ngoài vào, rúc đầu vào lòng Xuân Yến ôm cổ nàng và sau đó là một trận thơm mãnh liệt. Xuân Hoa sải bước theo sau, một tay kéo tiểu sắc ma này rời ra, vỗ vỗ vào má nó có vẻ khó chịu: -Tiểu nha đầu, dì thơm, chẳng lẽ mẫu thân ngươi không thơm sao? Sao ngươi lại chỉ ôm nàng thôi? -Nương cũng thơm, cũng thơm! – thấy mẹ tức giận, con bé lập tức nương theo gió, ngẩng cổ lấy lòng, bên mặt còn vương lại nước miếng.
98 Edit: Lục Vân Cộc cộc cộc, có tiếng lao xao ngoài cửa phòng, Xuân yến và Hoa Hoa liếc nhìn nhau, kéo con bé con tới bên cạnh mới cảnh giác hỏi: -Ai? -Xin hỏi bên trong có phải là Hạ Tiểu Yến và Chu tiểu Hoa cô nương? – Giọng nam đầy lễ phép vang lên bên ngoài cửa.
99 Edit: Lục Vân Mặt trời ngả về tây, một nữ tử mang sắc một thứ gì đó rất nặng đằng đằng sát khí đi trên hành lang Phượng cung. Khóe môi nhếch lên ôm lấy một nụ cười lạnh lẽo, trên tay giơ lên một con dao nhọn to, đao phong sắc bén dưới ánh tà dương chiếu xuống phản lại quang mang u hàn, lại thêm sát khí ngút trời quanh thân nữ tử, ai thấy cũng đều phải nhũn gối chùn bước.
100 Edit: Lục Vân Đau! Đau đầu, đau lưng, đau hông, thậm chí bụng cũng ngâm ngẩm đau, cả người bủn rủn vô lực, ngay cả động tay cũng là một thứ xa xỉ. Chẳng lẽ mới có một cái xe tải mới nghiến qua người nàng vài lần trong khi nàng đang ngủ? Xuân Yến rất khó chịu.