21 Bên này, Tiểu Nhi đang ngắm mấy con Porsche nghe thấy tiếng nói lớn của Quân thì quay mặt ra, nhất thời hiểu được tình cảnh hiện tại, bởi vì… Mấy cô gái trong trung tâm đang há hốc mồm nhìn Tiểu Nhi, đặc biệt là cái cô nhân viên kia.
22 Tạm biệt Quân rồi, Tiểu Nhi ra xe, rồ ga phi thẳng về một con đường nhỏ nào đó…Vì đường rất nhỏ, một chiếc xe cũng khó lọt qua nên Tiểu Nhi đi thêm một quãng đường ngắn, xuống xe đi bộ tiếp…Vài bước thôi, trước mắt Tiểu Nhi xuất hiện một ngòn đồi nhỏ nhưng vô cùng hùng vĩ…Lúc này trời đang hoàng hôn, mặt trời màu cam chói có thể nhìn rõ cái vẻ tròn trĩnh mà dịu dàng của mặt trời từ trên đỉnh ngọn đồi, cũng là một quang cảnh vô cùng đẹp mắt.
23 Khóc một hồi, dường như đã thấm mệt, Tiểu Nhi lại nhắm đôi mắt, thiếp đi trong vòng tay của anh Phong. -Ngủ ngon! Em gái yêu!- Anh Phong vuốt nhẹ mái tóc của Tiểu Nhi, rồi cứ thế ôm nó đi ngủ (nói trước là ….
24 Ánh nắng buổi sáng dìu dịu nhẹ nhàng chiếu xuống khắp cả thành phố. Mùa hè năm nay của Tiểu Nhi cũng thật đặc biệt…Nhớ lại hồi còn bên Nhật, nó với Anh Vân cũng mệt mỏi chứ chẳng khá hơn bên này là mấy.
25 Chẳng mấy chốc, xe của anh Phong đã “an toàn” đưa Tiểu Nhi và Anh Vân đến trước cổng trường mang tên Royal. -Trường gì tên kì cục thấy bà! Lão hiệu trưởng già ở đây có vấn đề về cơ quan gì gì đó trong đầu à? Ngu còn đòi làm hiệu trưởng.
26 Cả buổi chiều ở nhà, Tiểu Nhi hết ăn lại nằm, rồi lại ngủ. Tóm lại là không động tay động chân gì hết. Anh Phong ra vẻ buồn bã, lắc đầu nói: -Haizzz! Sao anh lại có đứa em gái lười đến thế cơ chứ? Anh Vân cũng chen vào chê bai bạn hiền: -Đúng rồi! Người gì đâu lười thấy gớm! Kiểu này sau ế chồng là cái chắc! Chồng?! Sao ai cũng như nhau hết thế hả? Mở miệng ra là lại chồng mới chả vợ.
27 Lòng vòng quanh cả cái trung tâm to đùng này rồi, Tiểu Nhi mới giác ngộ được rất nhiều điều… Thứ nhất, Nguyễn Vũ phu nhân rõ ràng rất thích nó. Thứ hai, bà cũng là một…dân chơi đấy chứ chẳng vừa đâu! Rõ ràng là dân có máu mặt trong sự nghiệp shopping mà! Nói vậy cũng không sai vì thật sự bà này sinh lực gớm lắm! Cánh tay Tiểu Nhi cũng đỏ cả lên vì bị bà nắm chặt quá rồi.
28 Tiểu Nhi lúc này trợn mắt nhìn mama đại nhân, vẻ khốn khổ tột cùng… Quân cũng đang trợn mắt nhìn mẹ già nhà mình, vẻ không phục… -Mama thân yêu! Mama đùa con đấy ạ? Tụi con mới gặp nhau có…hai ngày thôi đấy ạ!- Tiểu Nhi rưng rưng con mắt.
29 Tiểu Nhi trở về nhà, nhớ lại chuyện vừa rồi thì bỗng bất giác đỏ mặt xấu hổ, cả cái mặt cứ phải nói là đỏ như… ớt (có ai so sánh như vầy hông?). Anh Phong đang ở trong bếp (đảm đang thế), nghe tiếng động ngoài cửa thì buông con dao xuống bước ra ngoài thì thấy Anh Vân đứng ở đó, thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn con bạn họ Gia Cát bên cạnh.
30 Tiểu Nhi sau những chuyện như thế thì cảm thấy chán nản, nó xin phép mama cho nghỉ cả tuần trời không đến trường ở nhà dưỡng thương. (Con nhà giàu sướng thế?! Cho ta nghỉ zới! T.
31 Khánh hotboy sau trận đấu thảm hại với Tiểu Nhi thì tự dưng dở chứng tốt với cả hai nàng lắm. Cụ thể là sau khi được nghe thằng bạn chí cốt kể cho bệnh dị ứng với nhạc giai đoạn nghiêm trọng của Anh Vân thì cười hô hố rất chi là vô duyên nói với Anh Vân: -A haha! Vân cô nương dị ứng với nhạc đấy hả? Thế cô có muốn hết bệnh nhanh chóng không? Nếu muốn tôi sẽ giúp cô! Chỉ cần cô… Bốp!!! Khánh còn chưa nói hết câu đã bị Anh Vân tiên sinh phang thẳng vào cái đầu “ngu” không chút thương tiếc, đã vậy còn chêm thêm một câu: -Đồ điên! Khánh nhăn nhó mặt mũi, đàn cười hì hì quay sang nhìn Tiểu Nhi, nói giọng mềm chạy cả nước (mắt): -Thế Gia Cát Nhi có cần tôi giúp gì không? Cụ thể là oánh chết cái thằng Quân “giẻ rách” hay đối đầu với cô ấy! Chỉ cần cô… Bốp!!! Coong!!! Lịch sử vẫn lặp lại.
32 Sau bài kiểm tra đáng nhớ nhất trong lịch sử văn học trường Royal, cả bốn nhà văn vĩ đại kia cũng rừ mình lãnh ngộ được những điều vô cùng thú vị. Gia Cát Tiểu Nhi biết thêm được Quân “giẻ rách” kia còn có tên gọi khác là Quân giang hồ, hơn nữa tên này còn vô cùng hợp cạ với Tiểu Nhi.
33 Tuấn Anh mỉm cười lần nữa rồi quay lại nói với cô giáo: -Thưa cô! Có vẻ lớp ta đã hết chỗ trống! Vừa hay bàn cuối cùng kia khá rộng, lại có Quân là bạn thân của em, nếu được, xin phép cô để em ngồi ở đó! Cô giáo liếc qua thấy Quân gật gật đầu, Tiểu Nhi thì chẳng nói năng gì cả cũng đánh nói: -Có lẽ là được! Em mau về chỗ đi còn học bài! Tuấn Anh nhìn thẳng vào đôi mắt Tiểu Nhi, giống như đang vô cùng thỏa mãn, rồi thong thả ngồi xuống bên cạnh Tiểu Nhi.
34 Tiểu Nhi lái xe của Quân vẫn trên con đường nhỏ quen thuộc thêm một đoạn rồi dừng hẳn, không liếc Quân mà nói: -Xuống đi! Quân đảo mắt nhìn xung quanh con đường vắng vẻ này, vốn chẳng có cái gì khác ngoài sự yên tĩnh đến lạ lùng của nó, tò mò: -Ở đây á? Làm quái có cái gì đặc biệt?! Tiểu Nhi nghe vậy cười nhẹ, nụ cười thoáng qua như một cơn gió: -Cứ đi theo tôi! Chúng ta chỉ đi bộ thêm một lát nữa thôi! Phía trước chính là nơi tôi muốn dẫn cậu tới! Quân cũng không nói gì nữa, đẩy cửa xe rồi cùng Tiểu Nhi bước trên con đường hẹp.
35 Vừa bước vào nhà đã thấy anh Phong ở trên ghế ngủ gật, Tiểu Nhi mỉm cười, nhẹ nhàng bước lại gần gọi anh. -Anh hai! Nghe tiếng gọi, anh Phong mở mắt nhìn em gái trước mặt, nó vẫn nguyên vẹn, không hề có một vết trầy xước.
36 Anh Vân nghe xong lời này… không la, không hét, tóm lại không gì cả… Chỉ là ngất xỉu thôi mà!^^ Tiểu Nhi thừa biết mình mà nói ra câu này nó chắc chắn sẽ có thái độ đó thôi.
37 Nghe câu trả lời của Quân, Tiểu Nhi chăm chú nhìn rồi bật cười, bàn tay đưa lên xoa xoa đầu Quân như đang xoa đầu trẻ con. Tên này đúng thật là… -Ờ… Cám ơn nhá!- Tiểu Nhi nói.
38 Trong suốt bữa ăn, Tiểu Nhi cứ đơ người ra, toàn bộ tâm trí chỉ hướng tới nụ hôn thứ hai ban nãy… Đây là lần đầu tiên có kẻ dám tự ý hôn nó đấy! Vì muốn để Tuấn Anh tin quan hệ giữa mình và Quân, Tiểu Nhi bất đắc dĩ phải hi sinh nụ hôn đầu tiên của mình cho thằng cha đó.
39 Tiểu Nhi cùng Anh Vân vào lớp, chỉ thấy Tuấn Anh ngồi lặng lẽ trên bàn, khuôn mặt đầy nỗi cô đơn… -Nhi!- Anh Vân khẽ gọi. Tiểu Nhi nặng nhọc hít sâu một hơi, rồi nói đầy quả quyết: -Không sao hết! Như vậy cũng là tốt cho anh ta thôi! -Ừm… Quân cùng Khánh vừa đi vào vừa rôm rả bàn tán gì đó, nhưng đến khi bắt gặp khuôn mặt lúc này của Tuấn Anh, lại thêm thái độ bình thản của Tiểu Nhi bên cạnh Tuấn Anh thì cảm thấy có gì đó rất lạ.
40 Ba năm trước… -Tiểu Nhi! Sao lại lấy trộm hóa chất như vậy? Có biết là nghịch những thứ đó rất độc hại không hả?- Anh Phong sau khi nghe cô giáo Tiểu Nhi nói lại vụ ăn trộm hóa chất liền gọi em gái lại giáo huấn thay cha mẹ.