21 Sau khi về ký túc xá, Từ Dịch Nhiên mở máy tính, nhìn thời gian rồi trực tiếp lên YY. Trong phòng đã có người chờ. “Thật ngại quá, về trễ. ”“Không việc gì, vẫn còn sớm.
22 Hai người đi đến trước của quán ăn Tứ Xuyên. “Vẫn ăn các món lần trước sao. ”“Dạ, được. ”Diệp Lạc thuần thục gọi tên mấy món, Từ Dịch Nhiên không nghĩ tới trí nhớ anh ta tốt như vậy.
23 XXOO : Mọi người ngủ ngon. XXOO – số 1 : Kỹ thuật bỏ trốn của lão đại rất kém nha. XXOO – số 2 : Không linh hoạt, một chút kỹ thuật cũng không có. Diệp Lạc Vô Thanh : ^-^ Lão đại các người thẹn thùng rồi, các người chớ TX cậu ấy.
24 Diệp Lạc đẩy cửa phòng ngủ của Từ Dịch Nhiên, chứng kiến một cảnh như vậy. Từ Dịch Nhiên ngồi bên giường, tay bị người đang nằm trên giường nắm lấy gắt gao.
25 Lần đầu tiên Diệp Lạc nghe được giọng nói của Từ Dịch Nhiên là ở trên máy tính của Diệp Thanh. Ngày đó trong lúc vô ý, anh mở phải một folder “âm thô”, bên trong lại có một cái folder khác.
26 Đêm trước ngày nhập học, Diệp Lạc lấy cớ thu âm thô không tìm được cảm giác, bèn lôi kéo Từ Dịch Nhiên đến cùng anh phối. “Nếu không thì hôm nay đến đây đi, đã khuya rồi.
27 Ngày hôm sau là cuối tuần, vốn không có tiết nhưng Từ Dịch Nhiên vẫn dậy sớm. Rời giường rồi đơn giản tẩy rửa mặt mũi, từ phòng vệ sinh đi ra liền thấy được hộp quà mà Trình Dục hôm qua đưa cho cậu trên bàn.
28 Trên đường về ký túc xá, Từ Dịch Nhiên cứ mãi nghĩ về lời nói của Lục Nhất Minh. Cậu lúc trước luôn sống trong hồi ức, cũng như Diệp Lạc nói, khóa chặt trái tim mình.
29 Khoảng thời gian chân Từ Dịch Nhiên bị thương, Diệp Lạc một mực bên cạnh cẩn thận chăm sóc. Cuối cùng sau hai tuần, chân cậu cũng xem như hoàn toàn bình phục.
30 Khoảng thời gian chân Từ Dịch Nhiên bị thương, Diệp Lạc một mực bên cạnh cẩn thận chăm sóc. Cuối cùng sau hai tuần, chân cậu cũng xem như hoàn toàn bình phục.
31 Diệp Lạc đưa Từ Dịch Nhiên đến dưới lầu ký túc xá, nhìn khí sắc Từ Dịch Nhiên có phần không tốt, anh dặn đi dặn lại nhắc cậu phải nghỉ ngơi, uống thuốc, trông Từ Dịch Nhiên lên lầu rồi mới rời đi.
32 Lục Nhất Minh đi rồi, Từ Dịch Nhiên vừa định cầm điện thoại lên xem thời gian, nhìn màn hình hiên thị hai chữ “Diệp Lạc”, đang kết nối. Là không cẩn thận gọi qua sao?“Alo ? Diệp Lạc ?” Từ Dịch Nhiên đợi nửa ngày cũng không nghe thấy hồi đáp, còn nghĩ là do điện thoại vô tình kết nối, liền cúp máy.
33 Sau khi hát xong, Đỗ Dĩnh Phàm mới thả tay xuống, giải thoát cho đôi mắt của Lục Nhất Minh. Lúc mắt cậu có thể quen với ánh sáng của màn hình máy tính thì trên khung bình luận đã đều là mấy câu [Chúc Thanh Nguyệt –sama Vô Tội Quân mãi mãi hạnh phúc ! Đến khi bạc đầu !].