21 Cuộc thi giữa kỳ kết thúc, chân của Diệp Chu đã lành hẳn.
Cũng không biết có phải không khí mỗi phòng ký túc xá thì đều khác nhau không. Phòng cũ của Diệp Chu đã phần đều là bốn người hành động, lúc bốn người sắp xếp thời gian không được, ít nhất cũng là hai người hành động.
22 “Xe này từ đâu ra vậy?”
Lúc Diệp Chu và Thương Tấn đang khóa xe, các đồng chí 403 cùng nhau trở về, đúng lúc nhìn thấy một cái xe ba bánh bắt mắt với hai anh đẹp trai đứng cạnh nó trong dàn xe đạp.
23 Cuối cùng, ý kiến con gái này không giải quyết được gì.
Nhưng Diệp Chu vẫn khá yêu thương cái xe ba bánh này, dù có chút…
Chủ nhật, mặt trời biến mất gần một tuần cuối cùng cũng leo lên trời xanh, nước mưa cọ rửa vết bẩn, chiếc xe ba bánh màu đỏ đứng dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt, Diệp Chu đứng trên sân thượng phơi quần áo, đưa mắt liền nhìn ánh hồng trong nhà xe, quyết định bàn bạc với người thường trú nhất trong ba người còn lại Thương Tấn.
24 Bước vào tháng mười hai, một vài chương trình học đã kết thúc, thời gian sau giờ học ngày càng dài.
Diệp Chu đúng như lời mình nói, bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi, trừ đọc tài liệu giảng dạy, cậu còn thường ngâm mình trong thư viện xem sách liên quan tới tài chính, buổi tối về phòng lại chú ý tin tức thời sự.
25 Mấy ngày nay, Diệp Chu vẫn luôn không thể tĩnh tâm, lúc thấy Thương Tấn luôn là bộ dạng như đang muốn nói lại thôi.
Đối với việc mấy ngày trước Thương Tấn đi đưa dù cho cậu, Diệp Chu vẫn không thể quên được.
26 Ở trong trường muốn moi thông tin về một người thì thật quá dễ dàng. Nhất là người có nhân duyên tốt như Diệp Chu, không đến một tiếng, rất nhiều người bắt đầu tiết lộ.
27 Vì thứ hai phải thi cấp sáu, người trong phòng 405 dậy thật sớm, dù thời gian thi là buổi chiều.
Diệp Chu rửa mặt xong liền xuống dưới mua cơm, thấy một sinh viên đứng bên cạnh xe ba bánh, đưa tay sờ thân xe, vẻ mặt nghiêm túc như đang nói gì đó.
28 Cuộc thi cuối kỳ bắt đầu một tuần, thỉnh thoảng vẫn có người đi tới dưới ký túc xá nam sinh, hi vọng có thể được thi thần xem trọng, phù hộ bọn họ có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi.
29 Diệp Chu đỡ trán, dù đã sớm đoán được bọn họ sẽ có kết quả này nhưng không nghĩ tới nó lại đến nhanh như vậy.
“Sao vậy?”
“Còn không phải nhóm Chu Văn Đạo, không bán được táo.
30 Dĩ nhiên Diệp Chu không uống say, có điều dưới ngọn đèn lờ mờ, căn phòng yên tĩnh, dùng ánh mắt thưởng thức mà bản thân cũng không phát hiện nhìn bộ dạng uống bia tao nhã của đối phương, thật là tửu bất túy nhân tự túy, đầu óc cũng dần trở nên mơ hồ.
31 “A…” Chu Văn Đạo ngáp một cái, hít mũi, dùng quần áo ấm che kín người. “Sao sáng sớm lại lạnh vậy chứ. ”
Lưu Dư Thiên nói tiếp: “Hiện tại tớ chỉ muốn nhanh chóng quay về phòng ký túc ấm áp thôi.
32 Người phản ứng đầu tiên là Văn Nhân Húc, cậu ta cười ha hả nói: “Đói bụng quá, tớ đi ăn cơm tối. ”
“Tớ đi chung với cậu!” Lưu Dư Thiên lập tức đuổi theo bước chân Văn Nhân Húc.
33 Đến tuần giữa tháng, môn thi cuối cùng của Diệp Chu cũng kết thúc.
Lúc trước mâu thuẫn với Thương Tấn, nghĩ về nhà trước cũng không tệ, hiện tại quan hệ với Thương Tấn đã tốt hơn, Diệp Chu liền vô cùng không muốn về nhà, đừng nhắc tới lần về nhà này nhất định phải gặp mặt anh trai.
34 Buổi tối sau khi Diệp Hành chuyển lời cho Diệp Chu xong liền vô cùng thân thiện không ‘quấy rầy’ cậu nữa. Thật ra điều này khiến lòng Diệp Chu có chút khó chịu, không biết nên nói bản thân thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm.
35 Sau ngày tựu trường, Diệp Chu và Thương Tấn ra khỏi ký túc xá, thấy Chu Văn Đạo đang đứng cạnh hiệu Thương Diệp chờ người.
Hôm nay đến phiên Thương Tấn lái xe, Diệp Chu trực tiếp vòng ra ghế sau xe ba bánh hỏi: “Văn Đạo, cậu chờ ai hả?”
“Không, tớ đi chung với hai người.
36 Có một số việc không nhớ ra cũng được, nghĩ ra mà không làm gì, trong lòng sẽ luôn cảm thấy áy náy.
Nhân viên phục vụ ngước lên, lễ phép mỉm cười nói: “Chào anh, tổng cộng 106 đồng, xin hỏi anh thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt.
37 Thương Tấn mở mắt, thổi tắt nến, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
“Tính sai rồi, đáng lẽ nên mở đèn. ” Hai mắt còn chưa kịp tức ứng, Diệp Chu cẩn thận đứng lên, muốn đi ra cửa mở đèn.
38 Cây dâu tây Diệp Chu tặng Thương Tấn được để bên cửa sổ, Diệp Chu cũng để cây của mình ở bên cạnh.
Biết được quà Diệp Chu tặng Thương Tấn là cây giống dâu tây, nhân lúc Thương Tấn vào phòng vệ sinh, Chu Văn Đạo kéo Diệp Chu lại nhỏ giọng nói: “Chu, không có tiền thì nói cho bọn này, bọn tớ nhiều người cũng có thể góp được không ít tiền, sao cậu lại tùy tiện mua một món quà như vậy.
39 “Oa, sao muộn như vậy Thương Tấn còn chưa về nữa?”
Diệp Chu ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Dư Thiên nói: “Hôm nay cậu ấy về nhà. ”
Nhà Thương Tấn ở ngay trong thành phố, tần suất về nhà lại không khác học sinh vùng ngoài là bao.
40 Sân trường yên tĩnh dần náo nhiệt, sinh viên từ các nơi tụ lại trong sân.
Thương Tấn và Diệp Chu mỗi người dắt một tay Thương Du Du, hoàn toàn dùng hình thức chơi đu dây đưa Thương Du Du xuống dưới.