61 Đầu tháng bảy, cuối cùng tất cả môn thi cũng kết thúc, phần lớn người trong ký túc xá đều trở về, Diệp Chu và Thương Tấn vẫn ở lại tới cuối cùng.
Ngày mai ký túc xá sẽ đóng cửa, Diệp Chu lại không có chút dấu hiệu muốn thu dọn hành lý nào, Thương Tấn không nhịn được hỏi: “Lần này cậu tính khi nào về nhà?”
“Chưa mua vé, lười về, đến lúc đó tùy tiện tìm một việc part time là được.
62 Diệp Chu gác chân ngồi trên giường, vừa xem máy tính, vừa không yên lòng ghi chép lên cuốn sổ nhỏ.
Mắt thấy đã gần đến giờ cơm trưa, Thương Tấn còn chưa gọi điện.
63 Sau khi chính thức lắp mạng xong, cuối cùng Diệp Chu cũng cảm thấy được sống lại.
Mấy thứ cay mắt trong USB kia, trong cơn tức giận Diệp Chu đã format chúng.
64 “Ai nha nha. ” Sắp tựu trường, Diệp Chu nằm trên giường kinh hoàng đếm xấp tiền. “Nhìn chúng lập tức có cảm giác thực tế. ”
Thương Tấn liếc cậu một cái, tiếp tục nhìn trò chơi trên màn hình.
65 Diệp Hành sững sờ, tại sao mọi người nhắc đến tên Diệp Chu đều dùng kiểu giọng này.
Mà Diệp Hành không biết, lúc này nội tâm Chu Văn Đạo cũng xoay chuyển liên hồi, Diệp Chu lại có anh trai? Anh Diệp Chu lại tới trường? Rốt cuộc anh Diệp Chu có biết chuyện cậu ở với Thương Tấn không?
Thời gian suy nghĩ của Chu Văn Đạo quá dài, Diệp Hành không nhịn được lên tiếng gọi cậu: “Bạn học?”
Chu Văn Đạo lấy lại tinh thần, vội vàng hắng giọng một cái, dò xét hỏi: “Anh… thật sự là anh trai Diệp Chu? Anh ruột?”
Diệp Hành khó hiểu nhưng vẫn trả lời: “Anh ruột, cho nên… cậu biết Diệp Chu?”
Chu Văn Đạo cúi đầu thở dài nói, mình nên nói là biết hay không đây?
Nhưng chính hành động che giấu này lại khiến Diệp Hành lầm tưởng Diệp Chu ở trường giống như tưởng tượng của mình, tình trạng vô cùng khốn khổ.
66 Sau khi Diệp Chu xuống dưới liền trực tiếp gọi taxi, không tới một phút, cậu đã được đưa tới dưới ký túc xá.
Cậu một bước đã sải qua mấy bậc thang, chặng đường bình thường mất ba phút cũng bị cậu rút ngắn thành một phút.
67 Sau khi dò hỏi em trai ‘tiêu tan hiềm khích lúc trước’, bầu không khí sẽ phải thế nào?
Là vui vẻ ngược dòng thời gian, hay là dạt dào hứng thú mơ mộng về tương lai?
Không! Đều không phải!
Ngay lúc lòng phòng bị của Diệp Chu yếu nhất, Diệp Hành đột nhiên nói ra điều cậu để ý nhất, chính vì muốn không cho cậu thời gian để suy nghĩ!
Diệp Chu uống một ngụm cà phê, làm như vô tình hỏi: “Thương Tấn làm sao?”
“Cả đoạn đường này, người thấy em đều hỏi chuyện liên quan đến Thương Tấn, quan hệ của hai người không phải là bạn bình thường đúng không.
68 Tiễn Diệp Hành, Diệp Chu về nhà. Thương Tấn đang ôm nửa quả dưa hấu dùng muỗng đào ăn.
“Cũng sắp tháng mười rồi, còn ăn dưa hấu, có ngọt không?” Cậu lại ghế sofa ngồi xuống nói.
69 Thương Tấn vừa cúp điện thoại liền bị Diệp Chu đạp ngang một cước lên xe đạp.
Thương Tấn: “???”
Diệp Chu tức giận nói: “Cậu nói tôi đi gặp mẹ cậu có hỏi qua ý kiến của tôi chưa?” Hại cậu ban đầu vì tự tiện đồng ý với anh trai đưa Thương Tấn tới mà trong lòng thấp thỏm lo âu, đến lượt Thương Tấn, đối phương lại mang vẻ như chuyện đương nhiên, không thèm suy nghĩ đến cảm nhận của cậu.
70 Hôm sau, mới sáng sớm Thương Tấn đã nhận được một cuộc gọi từ nhà.
Thương Thanh Bình bực bội nói: “Rốt cuộc anh còn biết về nhà nữa không?”
Một tiếng này lớn đến mức Diệp Chu bên cạnh đang đọc sách cũng phải để xuống, lo lắng nhìn anh.