Con người sống trên cõi đời này, luôn khó tránh khỏi một số thứ phàm tục.
Ví dụ như khi đến miếu nhân duyên, chắc chắn sẽ có một hòa thượng trông rất có tiên khí nói với ngươi những câu không thể giải thích được.
Hay là khi đánh sơn tặc, nhất định sẽ có một người rất thần bí đánh mãi không chết, rồi được trở thành truyền kỳ.
Bởi mới nói, chuyện đụng phải sơn tặc, sống trên đời này, là chuyện không thể tránh khỏi.
Nhưng mà, Mai Vũ nàng đúng là xui tám kiếp mới có thể gặp nhiều sơn tặc cùng một lúc như vậy.
Đúng là hiếp người quá đáng mà.
Người ta gặp một đám sơn tặc, nhiều lắm thì cũng mười mấy người, cướp xong rồi thả, chỉ vậy thôi. Nếu không thì chiếm lấy một đỉnh núi, cướp đồ của người qua đường.
Nhưng tại sao nàng lại xui xẻo như vậy? Lại có thể gặp một đám sơn tặc đang sống mái với nhau.
Bây giờ nàng đã hiểu được, đừng bao giờ tự an ủi mình rằng ngươi đã xui xẻo lắm rồi. Bởi vì sau đó, chắc chắn ngươi sẽ gặp được chuyện còn xui xẻo hơn.
“Mục Vô Ca, chuyện thú vị mà ngươi nói là chuyện sơn tặc đánh nhau sao?” Mặt mũi của Mai Vũ vặn vẹo, gần như là dữ tợn hỏi hắn.
Mục Vô Ca sợ hãi rụt cổ lại, lau mồ hôi, nói: “Đâu, đâu phải. Chắc là phản ứng dây chuyền đó.”
Chuyện này không thể trách hắn nha, phát hiện bảo tàng ở Lạc Vân Sơn, ai mà không muốn được chia một phần chứ?
Những sơn tặc này trước kia canh giữ một phương, bây giờ biết được trong núi có bảo tàng, nhưng lại không biết cụ thể là chỗ nào ở trong núi. Nhất định là muốn biến ngọn núi này thành của mình, sau đó mới xuống tay. Cho nên sinh ra một loạt phản ứng dây chuyền như vậy cũng là bình thường.
Tạ Vãn Phong than vãn: “Bây giờ không phải lúc thảo luận chuyện này, vấn đề bây giờ là, chúng ta đã bị bao vây.”
Đúng! Bị bao vây.
Đưa mắt nhìn lại, bốn phía xung quanh bọn họ đông nghịt người là người.
Tất cả sơn tặc nhất trí chống ngoại xâm.
Liễu Hành Vân rất muốn nói với đám sơn tặc rằng, bọn họ chỉ là người qua đường. Nhưng hắn có dự cảm là, cho dù hắn nói thật thì cũng chẳng có ai tin. Nhưng mà, nếu không giải thích, không biết bọn họ có diệt hết đám sợ tặc này được hay không đây?
Rất ______ rất là nhiều luôn á!
Nhìn xung quanh một vòng, Liễu Hành Vân quyết định thử bắt chuyện.
“Này! Bổn cô nương nghe nói ở đây có chuyện vui, cho ta tham gia náo nhiệt với.” Một nữ nhân mỉm cười, đứng trước mặt Liễu Hành Vân nói một câu kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu.
Gió lạnh thổi qua.
Có ba người đã bị đóng băng.
Rốt cuộc là ngươi ngốc tới mức nào vậy hả!
Bây giờ mà còn xem náo nhiệt gì chứ, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn mà!
Bọn sơn tặc nhìn nhau, nữ nhân này quả là không sợ chết nha!
Dáng dấp rất đẹp nhưng mà đầu óc lại không được bình thường.
Có vài người bắt đầu khẽ bàn tán. Lúc này, trong đám sơn tặc chung quanh, có một người bước ra.
Người đó mặc đồ không giống sơn tặc mà lại giống thư sinh hơn. Dáng vẻ cũng trắng trẻo, sáng sủa.
Mai Vũ cảm thán trong lòng, đời đúng là tàn nhẫn, lại có thể ép thư sinh làm sơn tặc.
Đây là nỗi buồn của Quốc Gia, là nỗi đau của Tổ Quốc mà.
Người giống như thư sinh kia cầm một cây quạt, nhìn lướt qua từng người một rồi hỏi: “Đây có phải là Vũ Thần, Ngân Hồ, Thiên Diện Đào Hoa và Bách Lý Thâu Phong hay không?”
Mai Vũ hếch mũi, mỉm cười: “Thư sinh, ngươi thật là tinh mắt.”
Hơn nữa, lại có thể nhớ được danh hiệu của bổn sát thủ, tiểu tử, ngươi rất có tiền đồ nha.
Tạ Vãn Phong nhìn cái người giống như thư sinh kia mấy lần, tầm mắt của hai người chạm nhau.
Khi tách ra, Tạ Vãn Phong cười: “Ta cứ tưởng là ai. Đây chẳng phải là Ngọc Diện Thư Sinh sao?”
Nam tử kia khẽ vuốt càm: “Tạ đại hiệp.”
Sau đó, nam tử kia nói với những người đứng xung quanh: “Những vị này là bằng hữu cũ của ta, mong các vị cho chút mặt mũi, hôm nay tới đây thôi.”
Bọn sơn tặc nhìn nhau, rồi lại nhìn hắn: “Được, hôm nay tới đây thôi.”
Nói xong, tất cả đều lui lại như đã được huấn luyện từ trước.
Mai Vũ tấm tắc khen: “Thật là lợi hại nha, bây giờ sơn tặc đều có tố chất như vậy sao?”
Mắt Mục Vô Ca gần như trợn trắng lên, gõ đầu nàng: “Ngươi không cảm thấy một chút nguy hiểm nào hay sao hả?”
Mai Vũ vẫn cười vô tâm vô phế như cũ, cười ha ha vỗ vai Tạ Vãn Phong: “Sợ cái gì chứ. Tạ Vãn Phong của