Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi Q.4 - Chương 10: Chương 10

Chương trước: Q.4 - Chương 9: Chương 9



Trong đêm tối đen, chỉ có cái hộp quẹt trong tay Mai Vũ tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Mục Vô Ca nhìn chùm sáng kia, nghiêm túc hỏi nàng: “Ngươi đã chắc chưa? Ngươi muốn vạch trần tất cả âm mưu ở đây, vì những người không quen biết kia? Cho dù có đắc tội với triều đình, thậm chí là mất đi tính mạng?”

Mai Vũ nhìn về phía bức tường thủy tinh tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Nàng có thể đoán được phần nào ý của triều đình.

Triều đình muốn bảo tàng ở Lạc Vân Sơn này. Mà đây lại là nơi sơn tặc tập tụ. Nếu triều đình khuyến khích tàn sát sơn tặc, có thể sẽ xuất hiện bạo loạn, những phần tử phản động kia sẽ có cơ hội dẫn phát chiến tranh. Dùng mưu kế thông minh như vậy để bọn họ tự tàn sát lẫn nhau, không biết vị cao nhân nào nghĩ ra biện pháp hay như vậy.

Mai Vũ không thể khẳng định rằng việc mà triều đình làm là sai trái. Có lẽ những thứ thủy tinh này nói không chừng sẽ trở thành nguồn cung cấp chi tiêu cần thiết để cứu trợ thiên tai trong tương lai. Nhưng mà, phải có biện pháp nào đó hòa bình hơn chứ.

Nhất định phải giết hết tất cả hay sao?

“Ta không phải là thánh nhân, nhưng ta nhìn thấy chướng mắt nên nhất định phải nói ra. Cho dù không thể thay đổi bất cứ thứ gì, ta vẫn muốn cho bọn họ hiểu vì sao họ chết.” Mai Vũ bướng bỉnh ngẩng cao đầu.

Con người phải thuận theo tự nhiên, nàng biết, nên bây giờ nói ít đi thì hơn. Nhưng nàng vẫn cứ bướng bỉnh như vậy. Không có một chút lợi ích nào? Nàng biết chứ.

Bạch Ưu cũng vì muốn tốt cho bọn họ nên mới đuổi bọn họ đi.

Nhưng mà thật xin lỗi, muốn trách thì đành trách nàng là Mai Vũ đi.

Mục Vô Ca mỉm cười: “Được, chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ theo ngươi đến cùng.”

Nụ cười của hắn đẹp như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.

Hắn mặc y phục màu bạc, đó vẫn luôn là màu sắc của hắn.

Chói mắt như thế, làm người ta không thể coi thường. Hắn bước đến cạnh nàng, nụ cười vẫn nở trên môi. Mai Vũ ngẩng đầu, nói nhỏ: “Cảm ơn ngươi, Vô Ca.”

Cảm ơn ngươi vẫn luôn ở bên ủng hộ ta.

Mục Vô Ca vươn tay vuốt tóc nàng, khẽ thở dài: “Mai Vũ, sao ta có thể mở miệng nói chữ “không” với ngươi chứ?”

Mai Vũ vuốt hàng lông mày đang cau lại của hắn: “Vô Ca, ta thích nụ cười của ngươi.”

Ngón tay di chuyển xuống dưới, xuyên qua tóc nàng ra sau cổ, Mục Vô Ca xuống tay.

Mai Vũ cảm thấy một cơn đau nhói, trước mắt bắt đầu mờ dần. Trong mơ hồ, nàng nghe được câu nói cuối cùng của hắn: “Mai Vũ, nếu ngươi đã muốn làm thì ta sẽ giúp ngươi làm.”

Tim của Mai Vũ như chìm vào hầm băng tối tăm.

Vô Ca! Ngươi định làm gì? Đây là quyết định của ta, tại sao ngươi lại xen vào?

Vô Ca, ta sai rồi. Ta không nên bốc đồng như vậy. Ngươi đừng làm điều gì điên rồ có được hay không?

Tại sao nàng lại có thể quên, ngôi sao yên tĩnh sẽ rơi xuống đâu?

Ánh sáng rực rỡ, lóng lánh vụt qua chỉ trong chớp mắt, chẳng phải là sao chổi hay sao? Rất đẹp nhưng chỉ trong thời gian rất ngắn.

Nàng sai rồi, đến tận bây giờ vẫn không nghĩ tới cảm nhận của hắn.

Hắn nói hắn không thể nói chữ “Không” với nàng.

Từ trước đến nay, chẳng phải hắn vẫn luôn yên lặng bên cạnh nàng hay sao?

Vô Ca, ngôi sao vẫn luôn soi sáng cho ta, có phải ta quá ngu ngốc, quá tàn nhẫn hay không? Trong lúc vô ý, rốt cuộc ta đã tổn thương ngươi sâu như thế nào?

Ôm cơ thể mềm mại của Mai Vũ, Mục Vô Ca nhẹ nhàng cõng nàng lên trên.

Thật là, sao lại nhẹ như vậy chứ? Phải ăn nhiều một chút mới được.

“Mai Vũ, nàng đừng nên trách ta. Có thứ nàng khăng khăng muốn làm thì ta cũng có thứ mà ta nhất định phải làm.”

“Chúng ta là bằng hữu nên nàng sẽ không trách ta đâu nhỉ?”

“Mai Vũ, thật ra ta không muốn làm bằng hữu của nàng.”

“Mai Vũ, ta thích nàng. Không biết từ lúc nào, ta đã không thể điều khiển được trái tim mình.”

“Mai Vũ, ta không thể nói với nàng chữ “không”, nhưng ta lại càng không thể nói với nàng rằng ta thích nàng. Mục Vô Ca chỉ có lúc đối mặt với Mai Vũ mới trở thành quỷ nhát gan.”

“Mai Vũ à, nếu ta xảy ra chuyện gì, nàng cũng phải sống cho thật tốt.”

Đêm, vẫn còn rất dài.

Suốt đêm, hắn đã bày tỏ tất cả với người con gái mà hắn yêu mến, nhưng hắn cũng rõ ràng tất cả những lời nói kia cũng chỉ mình hắn nghe được.

Mục Vô Ca cười nhạo mình hèn nhát, nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn.

Ít ra hắn có thể giả vờ như nàng đã nghe được.

Mai Vũ, ta thích nàng, nàng có nghe thấy không? Ha ha, cho dù nàng không nghe được, ta cũng sẽ giả vờ xem như nàng đã nghe thấy rồi nhé.

Sáng sớm, Bạch Ưu đang ngồi trong phòng.

Tạ Vãn Phong gõ cửa, đứng dự vào cạnh cửa, nói: “Chúng ta đã tìm thấy Kỳ Lân Tường Ngọc, không biết Bạch Ưu có thể tuân thủ ước định cho bọn ta

Loading...
Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đầu Gỗ, Em Nghĩ Em Yêu Anh Rồi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11


Luyện yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15


Lưỡng Trọng Thiên

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 10


Hồng Ngọc

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 17


Đừng Bắt Tôi Yêu Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 71