Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi Q.4 - Chương 9: Chương 9

Chương trước: Q.4 - Chương 8: Chương 8



Cả đêm không ngủ được nên ra ngoài đi dạo một chút sao?

Mai Vũ che miệng Mục Vô Ca, núp sau một thân cây, trái tim đập loạn cả lên. Trong lòng liên tục cảm thán, cùng lúc ra ngoài đi dạo ban đêm thật là tình cờ. Càng lúc nàng càng cảm thấy sôi trào, vô cùng kích động.

A! Gian tình! Phải tận mắt nhìn thấy gian tình!

Bình tĩnh, bình tĩnh, Mai Vũ yên lặng một lúc, có lẽ chút nữa còn có thể thấy được hình ảnh cấm kỵ đó.

Mục Vô Ca bị nàng bịt miệng đến khó chịu, kéo tay nàng ra, há miệng thở.

Làm cái gì vậy hả! Khó thở muốn chết!

Ló đầu ra ngoài nhìn, dưới gốc đại thụ bên kia.

Có hai người đang đứng, Mai Vũ không rãnh để ý đến Mục Vô Ca, toàn tâm toàn ý nhìn lén hai người kia.

Từ chỗ của nàng, có thể nhìn thấy nam tử kia chính là Bạch Ưu, mà nữ tử kia thì không thấy rõ.

Bạch Ưu lại có thể Kim Ốc Tàng Kiều. Xem ra quả nhiên là nam nhân chẳng có ai tốt cả.

Mai Vũ lắng tai, có thể nghe loáng thoáng tiếng hai người nói chuyện với nhau.

“Ưu, ta lo lắm, có thật là không có chuyện gì hay không?”

“Không có chuyện gì đâu, nàng chỉ cần thực hiện tốt bổn phận của mình là được rồi. Đừng để họ lấy được thứ đó, Vương gia đã căn dặn, đừng để xảy ra bất kỳ sai lầm nào.”

“Được, ta biết rồi.”

Mai Vũ trốn sau cái cây, nghe chẳng hiểu gì cả. Thứ đó là cái gì? Quan trọng như vậy à? Còn nữa, Vương Gia ở đây là Vương Gia nào?

Mai Vũ muốn nghe thêm chút nữa, nhưng ai ngờ nữ tử kia và Bạch Ưu lại nhanh chóng bỏ đi.

Kết quả là một chút tin tức cũng không có thì thôi đi, ngay cả một chút hình ảnh kích thích cũng không có nốt.

Chờ hai người đi xa, Mai Vũ mới nói: “Vô Ca, ngươi đoán xem nữ nhân lúc nãy là ai?”

Mục Vô Ca liếc mắt, khinh thường nói: “Ngươi cho ta là đồ ngốc à, nữ nhân kia chắc chắn là Linh phi.”

Mai Vũ gõ đầu hắn: “Thông minh.”

Mục Vô Ca lắc đầu. Vấn đề quan trọng bây giờ là hắn phải hỏi xem nàng muốn làm gì?

“Mai Vũ, bây giờ ngươi hẳn không phải đang tìm Kỳ Lân Tường Ngọc ha? Mặc dù ta biết hồi sáng Vãn Phong và Hành Vân đã cùng ngươi tìm ở đây. Nhưng thực ra họ vẫn biết những việc ngươi đang làm tối nay. Ta không có ý kiến việc họ dung túng ngươi. Nhưng ta muốn biết ngươi muốn làm cái gì?”

Mai Vũ nhíu mày, tiện tay bứt một cọng cỏ, thuận miệng trả lời hắn: “ Rất đơn giản. Ta muốn vạch trần âm mưu của Bạch Ưu. Ta biết những sơn tặc kia không hiểu gì cả. Nhưng chỉ cần ta bắt được Linh Phi còn sống sờ sờ kia trình diễn lại sự kiện đó lần nữa, đồng thời giải thích cho bọn họ biết cách làm. Vậy thì họ sẽ có thể thoát khỏi âm mưu của Bạch Ưu.”

Mục Vô Ca há miệng thật to, ngơ ngác nói: “Ngươi điên rồi à?”

Đúng là điên thật, lúc nãy nàng không nghe Bạch Ưu nhắc tới Vương Gia hay sao? Bọn họ hẳn là thủ hạ của Vương Gia. Chuyện này chắc là có liên quan đến Triều đình, Hoàng tộc, nàng muốn chết à?

Mai Vũ mất hứng nhét cọng cỏ trong tay vào miệng hắn: “Ngươi mới điên á. Ta không có điên, ta rất bình thường.”

“Ngươi mà bình thường? Ngươi không nghe hắn nói Vương Gia gì đó hay sao? Bọn họ chính là thủ hạ của Vương Gia. Việc xảy ra ở nơi này có liên quan đến Hoàng tộc, chắc chắn chúng ta không thể quản được đâu.” Mục Vô Ca lắc lắc nàng, nỗ lực muốn làm cho nàng tỉnh táo lại.

Không phải là hắn sợ chết, chẳng qua là nếu đối kháng với Hoàng tộc, hắn không chắc có thể bảo vệ được nàng.

Mai Vũ nổi giận, hất tay hắn ra, nói: “Trên đời này không có Vương pháp hay sao? Đây là gọi là gì? Là lạm sát người vô tội đó!”

“Vô tội à? Bọn họ là sơn tặc! Làm gì có ai chưa từng giết người? Vô tội cái gì chứ?” Mục Vô Ca cố gắng thuyết phục nàng.

Không ngờ hắn lại nói đúng chỗ đau của Mai Vũ.

“Nói cách khác, một sát thủ như ta, chết chưa hết tội hay sao?” Mai Vũ đứng lên, bước nhanh về phía trước.

Trong lòng Mục Vô Ca hoảng hốt. Biết mình đã nói sai, hắn vội vàng đuổi theo.

Mai Vũ hất tay hắn ra, lớn tiếng nói: “Mục Vô Ca, nếu ngươi sợ chết thì ngươi hãy trở về đi. Mai Vũ ta chỉ có cái mạng quèn, ta không sợ.”

Mục Vô Ca sốt ruột, kéo nàng lại: “Mai Vũ, ta không có ý đó, ngươi hãy nghe ta nói. Ta chỉ lo lắng cho ngươi thôi mà.”

“Hừ, dối trá.”

“Mai Vũ, ngươi nghe ta giải thích đi!”

Đang lôi lôi kéo kéo, đột nhiên dưới chân Mai Vũ xuất hiện lỗ hổng, kéo theo cả Mục Vô Ca ở phía sau.

Mục Vô Ca gào thét trong lòng: Tiêu rồi. Hắn vươn tay muốn níu lấy cành cây ở phía sau, nhưng trời quá tối.

Trong lúc hốt hoảng, Mục Vô Ca ôm chặt Mai Vũ trong lòng, lăn xuống dưới.

Lăn xuống, lại lăn xuống. Lúc ngừng lại, Mai Vũ nhanh chóng mở mắt ra.

Bởi vì được Mục Vô Ca ôm trong lòng

Loading...

Xem tiếp: Q.4 - Chương 10: Chương 10

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Quốc Sư Là Thụ

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 14



Khi Tôi Mười Bảy

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 45


Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 117