"Mai Vũ, Hành Vân đang ở bên ngoài." Buông cô gái ở trong ngực ra, ngón tay xinh đẹp của Tạ Vãn Phong luồn vào tóc nàng, nhìn vào mắt nàng, nói.
Mai Vũ chuyển tầm mắt, nhìn về một bên xe ngựa.
Nàng không biết phải đối mặt với Liễu Hành Vân như thế nào, nói đúng hơn là, nàng không dám đối mặt với nam tử kia.
Trong trí nhớ vẫn còn lưu lại lúc hắn giương kiếm, nói với mình: "Nếu không rời đi, ta sẽ giết ngươi."
Ánh mắt lạnh lẽo như vậy, Mai Vũ không dám nhìn lần thứ hai.
"Hành Vân bị Thượng Quan Diêu khống chế nên mới đối xử với nàng như vậy. Hắn một mực giãy giụa. Càng về sau, do gây ra thương tổn cho nàng quá lớn, suýt chút nữa hắn đã vì chống lại dược vật mà biến thành người thực vật. Mai Vũ, Hành Vân, hắn rất khổ." Tạ Vãn Phong không muốn nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của nàng, giải thích.
Mai Vũ nghe xong, trái tim hơi co rút đau đớn.
Hành Vân, mặt trời của ta. Ngươi phải chịu ẩn tình như vậy, vẫn luôn khổ sở một mình sao?
Gió cuốn bung rèm lên, bóng lưng trên xe ngựa đó, gầy gò không còn như trước nữa.
Nước mắt của Mai Vũ trào ra, vén rèm lên, ôm lấy bóng dáng cô đơn đó từ phía sau.
Lưng của Liễu Hành Vân, cứng lại. Muốn xoay người, nhưng bị ngăn lại.
"Hành Vân, đừng nói gì cả, để ta ôm ngươi đi, cái gì cũng đừng nói." Mai Vũ nhắm mắt lại, hít lấy hương cỏ mang mùi vị của ánh mặt trời từ trên người hắn.
Hành Vân thân yêu của ta, ngươi trở lại là tốt rồi.
Mặt trời của ta, còn có thể ôm ngươi như vậy, thật tốt.
Tóc của nàng cọ trên lưng của hắn, truyền vào trong lòng.
Liễu Hành Vân cắn môi, cố sức chịu đựng, nhưng bả vai lại không ngừng run rẩy.
Buổi chiều yên tĩnh, lặng lẽ ôm, khóc trong yên lặng.
Thời khắc này, trái tim trôi dạt cuối cùng đã có nơi để trở về.
Ba người, lại ở cùng một chỗ giống như trước kia.
Nhưng lúc này, không phải là lúc để ôn chuyện. Đông Thần Thanh Vân, e rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Mai Vũ tháo một con ngựa ra, nhảy lên trên, hơi nóng nảy nói: "Ta muốn đi cứu người, Hành Vân, Vãn Phong, chúng ta đi cứu người trước, sau đó hãy ôn chuyện."
Tạ Vãn Phong lắc đầu: "Mai Vũ, Hoa Tử Nguyệt bảo ta nhắn với nàng, Đông Thần Thanh Vân nói cho hắn biết, Tam Hoàng Tử của Đông Thần vốn muốn bắt nàng để uy hiếp An Thiếu Hàn, cho nên bây giờ, chỗ An Thiếu Hàn săn bắn, sẽ là nơi cuối cùng hắn tới."
Mai Vũ nhíu mày: "Nói cách khác, ngay từ đầu vốn không có bắt cóc gì cả?"
Tạ Vãn Phong lắc đầu: "Có, nhưng bọn cướp là Đông Thần Hạo."
Thân thể Mai Vũ cứng ngắc.
Sao nàng lại không nghĩ đến, từ trước đến giờ Đông Thần Hạo không làm chuyện gì mà không nắm chắc.
Hắn không sợ bất kỳ biến cố nào, luôn nắm lấy thứ đáng giá nhất mà lợi dụng một chút, đánh bại tất cả.
Hắn vốn dĩ không sợ Đông Thần Thanh Vân làm ra chuyện gì.
Bởi vì cho dù có xảy ra vấn đề.
Chỉ cần An Thiếu Hàn ở chỗ săn bắn.....
Thì bắt được Mai Vũ hay Đông Thần Thanh Vân đều không sao cả.
Hơn nữa, hắn cũng không ngây thơ cho rằng nàng hay Đông Thần Thanh Vân có thể uy hiếp đến An Thiếu Hàn. Bắt Mai Vũ, chẳng qua là bởi vì hắn muốn Mai Vũ. Bắt Đông Thần Thanh Vân, như vậy, giết nàng, thì sẽ có lý do hợp lý để gây chiến rồi.
Đồ đê tiện! Nàng không sao ngờ được, đây là một ván cờ.
Không ai có thể thoát khỏi trận tranh đấu này, mấu chốt là ở nơi săn bắn, nếu nàng muốn thắng, nhất định phải thắng được trận cuối cùng này.
Cúi đầu, Mai Vũ mỉm cười: "Có thể đi cùng ta không?"
Tháo ngựa ra, Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân đáp lại bằng nụ cười.
"Dĩ nhiên rồi."
Mai vũ vung roi, ngựa hất lên một vòng bụi đất trên đường.
Muốn đi.
Muốn đến bên cạnh nam tử kia.
Trước khi hoàng hôn buông xuống, trước khi trí nhớ biến mất, muốn nhìn lại một lần nữa, gương mặt kia.
"Chủ tử, người bị bắt được là Quận chúa Đông Thần, không phải là Mai Vũ." Bên ngoài xe ngựa, hạ nhân báo tin.
Đông Thần Thanh Vân giãy giụa, hung hăng trừng mắt nhìn người trước mặt. Trong lòng không khỏi thất kinh.
Thật may là Mai Vũ không tới.
Từ đầu, nàng đã nghe thấy, Đông Thần Hạo sẽ sắp xếp một nội gián bên trong An Vương Phủ.
Bồi dưỡng rất nhiều năm, chỉ chờ đến thời khắc mấu chốt.