Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tâm Ma Chương 66: Phục Nguyên

Chương trước: Chương 65: Băn Khoăn



Chương 66: Phục nguyên?

Thích Tâm vốn là người thông tuệ. Kiếm thức uyên thâm, trí tuệ quảng bác. Những người gặp phải khó khan vướng mắc mà được ông giảng giải chắc chắn sẽ ngộ ra chân lý. Lão Cả có nhiều boăn khoăn trong long, rất muốn được Thích Tâm giải đáp. Lão nói:

- Chúng con mạn phép xin người chỉ cho con đường sáng. Vốn dĩ đến đây cầu người là do người có tầm nhìn xa trông rộng, thông hiểu sự đời. Sự việc vốn chưa rõ ràng, bản thân con vẫn đang còn khúc mắc. Dạo gần đây, Khuất Lão trại, bỗng nhiên khiến giang hồ nổi sóng gió. Mọi việc sẽ chẳng là gì nếu như Long Thống (trại chủ Khuất Lão trại) không để lộ giã tâm to lớn, dùng vũ lực ép các bang phái tứ phương quy phục, việc này chẳng mấy chốc sẽ đe dọa cả giang hồ.

Thích Tâm vừa nghe vừa nhíu mày. Lão Cả dừng lại, nhấp một chút trà rồi nói tiếp:

- Điều đáng nói là gần đây, có một vài người sử những chiêu thức võ công rất lạ, việc này làm chúng con suy nghĩ rất nhiều. Những chiêu thức này vốn dĩ từ rất lâu không xuất hiện trên giang hồ. Chẳng lẽ … chẳng lẽ họ đã trở lại?

Thích Tâm lặng lẽ đứng dậy, ông thắp một nén hương, mùi hương trầm thơm dìu dịu, khói tỏa ra ấm áp. Ông ngồi lại chỗ cũ rồi nói:

- Những sóng gió trên giang hồ, từ trước đến giờ Phật Phái không bao giờ đoái hoài tới. Một trường can qua, tranh tranh đoạt đoạt, phỏng được gì? Nói đến những việc này thật sự hết sức chán ngán, bao khó khăn khổ ải chẳng phải do tự người gây ra sao. Sao không cùng chung sống yên bình, xây dựng cơ nghiệp, vui cảnh điền viên. Việc còn lại, phải chăng người muốn nói đến Ma phái. Đã mấy chục năm rồi, họ tuyệt tăm tuyệt tích, đi đâu hay gặp họa gì cũng chẳng ai biết. Thực chất họ vẫn ở đó thôi, chẳng qua không ai nhìn thấy. Đến nay, biết đâu họ đã phục nguyên, giờ họ có làm loạn giang hồ thì cũng không phải điều không thể.

Nói đến đây, Thích Tâm nhắm mắt thở dài. Lão Cả băn khoăn một hồi, nếu quả thật Ma phái trở lại thì sẽ là mối nguy cho giang hồ. Võ công của họ ở một mức độ cao hơn rất nhiều mà chỉ Phật phái mới sánh nổi. Nếu cả Huynh đệ hội và Hồng lạc môn cùng hợp sức với Phật phái thì chắc hẳn sẽ chiếm được tiện nghi. Nghĩ ngợi một hồi, Lão Cả nói:

- Mong đại sư chỉ ột con đường, liệu chúng con có thể góp chút sức với Phật Phái tiêu diệt Ma phái được chăng?

Thích Tâm nhíu mày nói:

- Người nói vậy quả thực là không hiểu ý ta rồi. Phật phái trước giờ không tranh đoạt với ai, càng không tham dự vào việc giang hồ. Chém chém giết giết ắt tạo nghiệp chướng, rồi cuối cùng cũng chỉ vì những thứ hư vô.

Lão Cả và Lão Ba cùng nhìn nhau. Lão Cả thầm hối tiếc vì đã nói điều không nên nói.

***

Thành Thăng Long náo nức nhộn nhịp, tháng Giêng là tháng ăn chơi, người dân tấp nập đi chùa chiền lễ bái, thăm thú gặp mặt, vãn cảnh ngày xuân. Phong Vũ đi một mình trên phố, mưa xuân lấm tấm ướt vai áo. Mấy ngày hôm nay nó thấy không vui. Đi qua ngõ Tam Kính, nó đưa mắt vào nhìn, ngõ nhỏ vắng tanh không bóng người. Nó đi đi lại lại đã hai ba lần, mong gặp một bóng dáng thân quen nhưng vẫn chỉ là thất vọng. Ngày Tết, các bạn đồng môn đã trở về nhà gần hết, việc tập luyện võ công vì vậy cũng vãn. Không có việc gì làm, nó hết quanh quẩn trong nhà rồi lại lang thang dạo phố. Gần đây, nó chợt thấy nhớ Nhã Uyên – cô bé bán kẹo kéo trong ngõ Tam Kính đến lạ. Bản thân nó cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác này, chỉ đơn giản là muốn hỏi cô bé ăn Tết có vui không, muốn nghe cô bé cười khúc khích và nhìn đôi tay cô bé thoăn thoắt cuốn kẹo. Phong Vũ đang ngơ ngẩn suy nghĩ thì nghe thấy tiếng cười quen thuộc từ xa. Vừa nghe nó đã nhận ra âm thanh đáng ghét này là của ai. Nó nhìn về phía trước, khuôn mặt toàn thịt của Định Đồng đang nhăn nhở, quần áo lụa xúng xính tươm tất, ngang thắt lung giắt một bịch đựng tiền rất to, vừa đi vừa phát ra tiếng lích kích của tiền xu chạm vào nhau. Dạo gần đây có tục cứ đến Tết, thay bằng hoa quả bánh kẹo, người lớn lại mừng tuổi bằng tiền cho trẻ con. Định Đồng là con quan lớn, ở dưới có bao nhiêu quan binh muốn nịnh nọt lấy lòng nên tất nhiên nó cũng được hưởng phúc. Mấy đứa trẻ đi chơi xuân nhìn nó bằng con mắt thèm thuồng. Nó đi sau một người trung niên, mặt gã lạnh tanh như đá, bước đi vững chãi, xung quanh là bốn tên người hầu. Đang lúc nhàm chán, Phong Vũ liền tính kế gây chuyện với Định Đồng làm vui. Thấy Định Đồng vẫn chưa nhìn thấy mình, Phong Vũ vội lủi vào trong đám đông rồi âm thầm bám theo sau. Nhất thời, Phong Vũ chưa nghĩ ra kế sách gì. Bỗng từ đâu có một thằng nhóc ăn xin bẩn thỉu gầy còm chạy lại trước mặt Định Đồng, toàn thân run rẩy, nửa quỳ nửa đứng xòe đôi bàn tay đầy bùn đất ra. Đình Đồng hất cằm nói:

- Xéo …

Nó nghĩ gì đó liền đổi ý:

- À thôi, lại đâu tao bảo.

Nó móc trong bọc ra một vốc tiền xu, đung đưa trước mặt thằng bé. Tay nó đưa đến đâu, tay thằng bé lại đưa đến đấy, đôi mắt nhìn theo trông rất tội nghiệp. Định Đồng cười nhăn nhở nói:

- Ăn không ngồi rồi mà cũng đòi có tiền sao. Làm gì cho tao vui đi rồi tao cho.

Thằng bé vừa nói vừa run vì quá đói:

- Bẩm ông, con đói quá, mong ông thương.

Định Đồng nói:

- Đói à? Hay lắm. Con chó nhà tao mỗi khi đói, nó lại sủa gâu gâu, vẫy đuôi tíu tít là tao cho ăn. Mày làm thế đi, biết đâu tao vui tao lại thưởng.

Nó cười hềnh hệch, vẫy tay nói:

- Mày không có đuôi nhỉ, thôi không sao, sủa đi … gâu gâu đi … sủa đi.

Mấy tên người hầu thấy vậy cũng múa tay phụ họa theo:

- Sủa đi, nhảy lên rồi sủa đi.

- Nhanh lên, cậu chủ vui sẽ thưởng.

- Nhanh!

Chỉ riêng có gã trung niên đi cùng là khuôn mặt vẫn lạnh tanh, hai tay chắp sau lung, giường như không hào hứng lắm. Thằng bé nhìn xuống đất, nó không nói gì, liêu xiêu đứng dậy, lủi thủi bước đi. Phong Vũ thầm nhủ: “Có chí khí lắm, không vì tiền mà bán rẻ danh dự.” Định Đồng quát lên:

- Á à! Đứng lại thằng ranh, mày dám chê tiền của ông à.

Thằng bé không quay lại, vẫn lẳng lặng bước. Định Đồng quát lên, nghe rất oai phong:

- Quân bay đâu, bắt nó lại.

Bốn gã kia nhìn nhau, dù sao nó cũng là một đứa bé đơn độc, trông lại rất yếu ớt. Lao vào bắt nó giữa trốn đông người thế này chẳng khác nào ỷ lớn hiếp bé. Định Đồng chỉ tay, rít lên:

- Bắt nó.

Lúc này, một tên người hầu mới tiến lại gần thằng bé. Người trung niên nãy giờ im lặng, bỗng nhăn mặt lên tiếng:

- Đi thôi.

Định Đồng chưng hửng:

- Dạ

Bọn người hầu thấy có người can, liền hùa theo:

- Cậu chủ đi thôi.

Định Đồng miễn cưỡng đáp:

- Đi, tạm tha ày, thằng ranh.

Phong Vũ thầm nghĩ: “Không hiểu gã trung niên này là ai mà Định Đồng lại phải nghe lời, trông gã rất lạ, mình chưa thấy bao giờ.”, nghĩ vậy, Phong Vũ càng thấy tò mò. Đợi bọn Định Đồng đi một đoạn, Phong Vũ chạy lại chỗ thằng nhóc ăn xin, lôi nó vào trong ngõ. Chỉ một loáng sau, Phong Vũ đã đi ra ngoài với bộ dạng lấm lem, bộ quần áo sạch sẽ hóa thành quần áo ăn mày, đầu tóc bù xù toàn rơm rác.

Loading...

Xem tiếp: Chương 67: Ra Oai Bất Thành

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 101


Vãn Hồi

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 125


Một Chân Chạm Đất

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 23