Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tâm Ma Chương 65: Băn Khoăn

Chương trước: Chương 64: Hội Ngộ



Anh hùng hào kiệt cùng chung trí hướng, chỉ gặp nhau một hai lần đã thành chi kỷ, nói chuyện đôi ba câu mà nhưng hiểu rõ lòng dạ nhau. Lão Cả, Lão Ba đều là những đại anh hùng đại hào kiệt đương thời, còn Thích Tâm đức cao vọng trọng, thông tuệ minh triết, cả ba mới chỉ tình cờ gặp nhau một lần mà đều cảm mến thân thiết vô cùng. Nhưng ngặt nỗi nghìn trùng xa cách, lại bận nhiều công việc nên hiếm có dịp trùng phùng, đến ngày hôm nay lại mới có dịp tương phùng. Xét về vai vế, Thích Tâm ở trên Lão Cả một bậc nhưng ông vốn vẫn coi Lão Cả như bằng hữu. Hơn nữa, Thích Tâm trước tới giờ vốn không câu nệ phép tắc, chỉ quan trọng tình cảm nên ông không có phân biệt vai vế quá nhiều.

Nghe từ xa Thích Tâm đã biết có khách viếng thăm. Ông thắp một nén hương cho căn phòng thơm dịu rồi từ từ pha một ấm trà nóng, đợi khách vào gần mới rót ra ba chén. Trần Thiếu dẫn hai người vào phòng, mới đến trước cửa, mùi hương trầm cùng mùi trà nóng phả ra dìu dịu. Bước tới thềm nhà, Lão Cả cùng Lão Ba dừng lại, cùng quỳ xuống khấu đầu rồi nói:

- Chúng con Mai Hoàng (tên thật của Lão Cả) cùng Trần Kiến Anh của Huynh Đệ hội đến bái kiến đại sư. Do đường xá xa xôi, viếng thăm đường đột mong đại sư lượng thứ.

Thích Tâm mỉm cười, phất nhẹ tay nói:

- Người đừng quá đa lễ, mau vào đây..

Hai người khấu đầu thêm lần nữa rồi mới bước vào. Thích Tâm nhìn Trần Thiếu nói:

- Cả con nữa, mau lại đây.

Căn phòng nhỏ vốn không có bàn ghế, chỉ có một tấm chiếu cói trải giữa phòng, Lão Cả nhìn Lão Ba ngần ngừ. Theo quy tắc thì Thích Tâm là bậc trưởng bối lại là chủ nhà sẽ ngồi ghế chủ tọa còn khách ngồi phía hai bên. Nhưng phòng không có bàn ghế, Lão Cả sợ rằng ngồi cùng một chiếu có phần bất lễ nên còn băn khoăn. Thích Tâm cười nói:

- Người cứ ngồi xuống đây. Mọi chúng sinh đều như nhau, đâu cần phân chia trên dưới. Con người sinh ra vốn bình đẳng, chỉ vì muốn ở trên người khác mà sinh ra tranh đoạt, cái gốc của mọi đau khổ cũng từ đây mà ra.

Đến đây, Lão Cả không còn ngại ngần gì nữa, ngồi xếp chân bên cạnh Thích Tâm. Ba người ngồi quây thành vòng tròn quanh ấm trà, Trần Thiếu ngồi mé bên Thích Tâm. Cả ba trò truyện thân tình, như bạn thân lâu ngày gặp mặt, ôn lại chuyện cũ. Dạo đó, người dân sống hai bên bờ sông Mã bỗng dưng mắc phải dịch bệnh rất lạ, người cứ bỗng dưng nổi mẩn đỏ, nóng bừng bừng rồi cứ thế lịm dần. Anh em Huynh Đệ hội thấy tình thế nguy cấp, mời thầy lang khắp nơi về nhưng vẫn không sao trị được dịch. Người nào không may mắc phải dịch thì cả nhà chỉ còn biết chuẩn bị trước áo quan. Lão Cả dù có võ công cao cường đến mấy cũng đành bó tay ngồi nhìn, lòng nóng như lửa đốt nhưng không làm gì được. Huynh Đệ hội tuy có nhiều anh hùng võ công kiệt suất nhưng y thuật thì không ai tinh thông. Cả bang hội hàng nghìn con người mà rối như tơ vò, lực bất tòng tâm. Tình cờ sáng hôm đó có một vị sư đi ngang qua vùng, vừa bắt bệnh cho vài người đã vội vã lên rừng đến tối mịt mới trở về, ôm theo một đống rễ cùng lá cây. Tấm tăng bào trắng lấm lem bùn đất, bị cây rừng cào rách tả tơi. Ông chỉ cho người dân cách pha chế đun lấy nước uống. Lão Cả vừa nhìn phong thái của nhà sư đã nhận ra không phải người thường, lờ mờ đoán ra phần nào. Tối hôm đó, Lão Cả, Lão Ba cùng đại sư trò chuyện đến khuya, nói là trò chuyện nhưng thực ra như là đại sư giảng giải những điều về lẽ sống, nhân sinh cho Lão Cả và Lão Ba nghe. Cả hai nghe từng mà quên mất cả thời gian, lưu luyến mãi không thôi, nhưng thấy đêm đã khuya, nhà sư cả ngày vất vả nên đành giục người nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau cao tăng đã đi mất, lúc này Lão Cả mới nhớ ra mình còn chưa hỏi danh tính cao tăng, nhưng trong lòng cũng thầm đoán cao tăng chính là Thần Dược Tiên Thích Tâm, về sau dò xét thì đúng là người. Người dân cứ theo lời chỉ dẫn uống thuốc ba bốn ngày thì đỡ, bảy ngày tròn thì khỏi. Ôn hết chuyện xưa, Lão Cả mới nói:

- Thưa đại sư, nhân lần này chúng con cũng có vài chuyện muốn thưa với người.

Thích Tâm đáp:

- Người cứ tiếp lời, đừng ngại chi.

Lão Cả nói tiếp:

- Việc đầu tiên liên quan tới sư đệ của con đây.

Lão Cả quay sang nhìn Lão Ba, Lão Ba hiểu ý, hắng giọng rồi nói:

- Bẩm đại sư, chuyện này ... chuyện là con trong lúc nóng vội đã lập lời thề nhận Trần Thiếu làm đệ tử, quyết tâm chuyền cho nó một thân võ nghệ. Nhưng sau này mới nhận ra không biết Trần Thiếu có phải là người của Phật Phái hay không, nhưng dù sao lời nói cũng đã nói rồi nên ...

Lão Ba vốn tính ngay thẳng, lại không giỏi ăn nói năng không được gãy gọn, nói đến đây Thích Tâm đã hiểu ý liền cắt ngang:

- Xin người an tâm, Trần Thiếu vốn không phải người của Phật Phái.

Thích Tâm nhìn sang Trần Thiếu nói:

- Con xuống bếp chuẩn bị chút cơm canh, bữa nay mời hai sư phụ con ở đây dùng bữa.

Trần Thiếu dù muốn nghe tiếp câu chuyện nhưng Thích Tâm nói vậy, nó dạ một tiếng rồi chạy xuống bếp làm cơm. Đợi thằng bé đi xa, Thích Tâm mới nói tiếp:

- Từ trước tới giờ, ta chưa hề dạy võ cho nó. Có chăng chỉ là giúp nó biết cách tĩnh tâm tự tại, dạy nó nhạc lý tiêu sáo để tâm hồn thư thái, vậy nên không thể coi nó là đệ tử của ta. Bữa nay nó lại được Lão Ba của Huynh Đệ hội nhận làm đệ tử thì là vận phúc của nó, ta phải mừng cho nó mới đúng. Nhưng có chăng người nên biết rằng, thằng bé này số phận tang thương đầy đau khổ, con đường nó đi đường thiện chỉ có một, còn ngã rẽ nào cũng đưa đến tai ương. Vì vậy mong người hứa với ta một điều: dạy nó võ công là hướng nó đến điều thiện, võ để răn thân giúp người, ngàn vạn lần phải tránh xa tranh đoạt, không vì ham mê võ nghệ mà diệt thân, nếu không ắt sẽ dẫn đến một trường tai họa.

Lão Ba đáp:

- Mong đại sư đừng lo, chính bản thân con cũng vì ham mê võ nghệ đến vô độ mà gây bao tai họa, bài học này con suốt đời không quên được.

Thích Tâm đáp:

- Bình tâm, bình tâm. Thực lòng ta không muốn khơi lại chuyện cũ khiến người đau lòng, nhưng những điều này vô cùng hệ trọng, buộc lòng ta phải nói ra. Còn cuộc sống nhân sinh muốn nó đi theo đường nào, quả thật ta không thể sắp đặt được.

Nói đến đây Thích Tâm thở dài buồn bã. Lão Cả nghe từng lời Thích Tâm mà lòng băn khoăn không thôi. Chẳng lẽ một đứa bé còn ít tuổi như Trần Thiếu mà đã phải đón nhận nhiều đau đớn đến vậy? Chẳng lẽ trong con người nó chứa đựng những bí ẩn gì mà có thể dẫn tới tương lai trắc trở tối tăm đến vậy? Chẳng lẽ đại sư Thích Tâm có điều gì còn chưa nói rõ? Tại sao đại sư Thích Tâm khi nhắc đến việc này lại buồn rầu đến vậy. Lão Cả quả thật không hiểu. Thích Tâm thấy hai người im lặng, liền nói:

- Quả thật, mong hai người đừng quá lo lắng, thằng bé này nhân tâm rất trong sáng, tình tính hiền hậu lại thông minh sáng dạ, được Lão Ba đây dạy dỗ sẽ chẳng mấy chốc trở thành bậc anh hùng niên thiếu.

Thích Tâm ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:

- Còn việc thứ hai nữa, mong hai người cứ nói, đừng ngại ngần chi.

Loading...

Xem tiếp: Chương 66: Phục Nguyên

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Lang thang trong trái tim anh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 25


Cuộc Hẹn Giả Mạo

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 7


Sẽ có thiên thần thay anh yêu em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 19


Cưỡng Tình Đoạt Ái

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 32