Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tâm Ma Chương 63: Hoàng Lão

Chương trước: Chương 62: Cứu Dân



Chín cái bóng áo đen lao như bay về phía rừng, cởi bỏ y phục, thay đồ thường dân rồi vội vã đi về phía kho quân nhu. Quân lính chạy rầm rập theo hướng ngược lại về phía phủ quan huyện, vậy là kế hoạch đã thành công một nửa. Kho quân nhu chỉ còn lại một đám lính trông giữ, đóng trại ngay cạnh. « Roạt … roạt », trại lính bị xé một lỗ nhỏ, làn khói trắng theo lỗ xông vào trong trại, mùi thơm hăng hắc, đám lính đang vật vờ bỗng lăn ra ngủ hết. Cả khu quân nhu im lặng như tờ, không còn ai canh giữ. Chín người kia thấy yên liền tiến đến gần, người đi đầu là Lão Ba. Lão cười khà khà nói :

- Hoàng lão liệu việc như thần, khà … khà … khà …

Lão vẫy tay ra hiệu, một đám người từ xa tiến lại gần, tay cầm đầy rơm rạ, củi khô. Chẳng mấy chốc, rơm rạ chất thành một đống lớn, cách kho quân nhu một khoảng đủ xa để lửa không lan tới được. Lão Ba vừa cười vừa nói :

- Nổi lửa lên nào.

Một mồi lửa châm lên, rơm rạ nhanh chóng bắt lửa, khói bụi mù mịt, hơi nóng phả vào mặt nóng rát. Lửa cháy sáng rực cả một vùng, lửa nhảy nhót trong gió. Lão Ba la to lên :

- Kho quân nhu cháy hết rồi, cháy hết rồi …

Chẳng mấy chốc, người chạy đi chạy lại nhốn nháo, tiếng la hét nhộn nhạo :

- Kho quân nhu cháy hết rồi, cháy rồi …

- Kho quân nhu cháy to quá …

- Cháy hết quân nhu rồi.

Không biết từ đâu một tên lính mặt mày nhem nhuốc, quần áo xộc xệch chạy hớt hải về phủ quan huyện.

***

Hoàng Tùng ngồi vắt chân trên ghế, vừa nhâm nhi chén nước trà vừa ngắm nhìn quanh thư phòng của Đại Đức. Cặp ngà voi trắng để giữa bàn, bên cạnh là bức tượng mãnh hổ bằng đá trắng. Phía sau lưng, hai bên tủ kê hai chiếc lục bình to hơn người thường. Trên tường treo một bức tranh tùng-trúc-cúc-mai mạ vàng. Vàng óng ánh toát lên vẻ quyền quý sang trọng nhưng lại làm giảm bớt sự mềm mại quyến rũ của bức tranh. Tủ sách đặt ngay giữa phòng, khảm trai lấp lánh, trong tủ trống trơn, chỉ đặt vài ba cuốn sách. Trà thơm ngát, vị đắng đầu môi nhưng lại ngọt lịm trong cổ. « Trà ngon, trà ngon, không hổ danh thiên cổ đệ nhất trà ». Lão nhấp một chút trà, nhắm mắt khoan khoái tận hưởng. Đại Đức mở cửa bước vào, hắn ngoác miệng ngáp chảy nước mắt. Hoàng lão đứng dậy cúi chào, nói :

- Kính chào đại nhân, vừa nghe tin phủ huyện bị kẻ gian quấy rối, kẻ hèn này vội vàng chạy tới quấy quả, trước là hỏi han tình hình đại nhân, sau là xem có giúp tìm ra thủ phạm. Tiểu nhân vốn sống ở đây lâu năm, thông thuộc từng người từng nhà.

Đại Đức ngồi phịch xuống ghế, đưa chén trà lên thổi phù phù cho nguội, hớp hết nửa chén rồi nói :

- Ừ, được, phủ ta canh phòng nghiêm ngặt, vài thằng giặc cỏ làm gì được. Truyện truy tìm thủ phạm, ngày mai ngươi đến đây ta hỏi sau.

Lão vừa nói vừa ngáp ngủ. Hoàng lão nhấp một chút trà nói tiếp :

- Trà ngon, trà ngon, quả không hổ là thiên cổ đệ nhất trà.

Đại Đức uể oải nói :

- Trà này nhà ta thiếu gì, ngươi thích ta ột nhúm về uống cho biết.

Hoàng lão đáp :

- Được vậy thì còn gì bằng. Loại trà này trân quý vô cùng, trà chỉ chọn búp "một tôm hai lá". Lúc hái phải nhanh, nhẹ nhàng, không để búp bị nhàu nát. Trà hái xong không ướp hương ngay mà phải để trong chum đất, trên ủ lá chuối, để từ 2-3 năm để cánh trà phồng lên hút được nhiều hương. Sen chọn để ướp phải đúng loại sen ở đầm Đồng Trị, Thuỷ Sứ, làng Quảng Bá, Hồ Tây. Hoa sen phải hái trước lúc bình minh. Bông sen còn đẫm sương được tách lấy phần hạt gạo rồi rải đều, cứ một lớp trà một lớp gạo sen. Sau cùng phủ một lớp giấy bản. Khi hoàng hôn dải nắng vàng lên mặt hồ sen, các thiếu nữ chèo thuyền ra chọn những bông sen đang còn hé nụ lén bỏ vào một dúm trà nhỏ. Sớm hôm sau khi ánh bình chưa chạm tới chúng thì các thiếu nữ lại chèo thuyền ra lấy lại những dúm trà đó …

Đại Đức nghe đến đây bắt đầu bực bội nói :

- Biết rồi biết rồi, cái đó ai chả biết, đây cho ngươi cả bịch…

Đại Đức quờ tay dưới bàn, lôi cả hộp chè đưa cho Hoàng lão. Bỗng có một tên lính quần áo nhem nhuốc, chạy sộc vào, mặt mày hớt hải, nói :

- Bẩm … bẩm … quan lớn, kho quân nhu cháy gần hết rồi.

Đại Đức đang cầm hộp chè trên tay, tay nắm không chắc, hộp rớt xuống, chè vung vãi khắp nơi, hắn vỗ vỗ vào mặt phát ra tiếng kêu bạch bạch, quát :

- Ngươi nói sao ?

Tên lính đáp :

- Kho quân nhu bị thổ phỉ đốt, cháy gần hết rồi .

Đại Đức ngồi thừ ra, hai vai xuôi xuống, nói :

- Gần hết là còn bao nhiêu ? Sao không chữa cháy ?

Tên lính đáp :

- Dạ bẩm, gió to quá không chữa kịp, quân lính lại điều hết về phủ huyện nên không còn ai. May mà vẫn chưa cháy hết.

Đại Đức nhổm người lên nói :

- Còn lại bao nhiêu ?

Tên lính đáp :

- Bẩm, vẫn còn, còn chừng một phần mười.

Đại Đức đập hai tay xuống thành ghế, đứng dậy đạp vào mặt tên lính, nói :

- Này thì một phần mười, một phần mười.

Tên lính ngã ra lăn long lóc trên sàn, vừa quỳ vừa ôm mặt, vừa thủ thế sẵn sàng né tránh. Đại Đức thầm nghĩ : «Để mất quân nhu là đại tội, lại do ta điều quân về phủ mới ra cơ sự này, Mất bao nhiêu tiền của lo lót mới lên được chức này, hỡi ôi … hỡi ôi. » Chỉ một chốc, Đại Đức run lẩy bẩy, ngồi trên ghế thất thần, miệng lẩm bẩm :

- Phen này toi rồi, toi thật rồi.

Lúc này, Hoàng lão mới cất tiếng :

- Để mất quân nhu, tội chém đầu.

Đại Đức nghe đến chữ chém đầu, giật nảy mình đáp :

- Chém đầu.

Hoàng lão vuốt râu nói :

- Phen này đại nhân nguy thật rồi, tuy nhiên không phải là không có cách.

Đại Đức quay sang nói :

- Có cách sao ? Hoàng huynh, ta vốn biết huynh văn hay chữ tốt, thông mình đại tài, đại huynh mau giúp ta tai qua nạn khỏi lần này, ơn đại huynh suốt đời ta không quên.

Hoàng lão vuốt râu, nhấm một chút trà, đôi mắt nhắm nghiền ra vẻ nghĩ ngợi. Đại Đức hai mắt nhìn Hoàng lão chằm chằm, người nhổm lên, thở phì phò. Hoàng lão chậm rãi nói :

- Quân nhu đã mất khó mà kiếm lại được, việc này đến tai vua không tránh khỏi trọng tội. Nhưng dù sao quân nhu vẫn còn một chút, nhân dân trong vùng lại đang đói kém, đại nhân nên ra lệnh phát hết quân nhu còn lại cho người dân, sau đó viết một bản tấu thật thống thiết tâu với đức vua, nói rằng năm nay vụ mùa đói kém, giặc cướp lại hung hãn, nhân dân chịu cực khổ, tết mà không có cái ăn, người chết đầy đường. Đại nhân vốn thương dân như con, hằng đêm ôm gối khóc, không chịu nổi nỗi cực khổ của người dân nên mạnh dạn phát hết quân lương cho người dân trước để dẹp nạn đói trước mắt, cứu mạng người là khẩn thiết, sau đó mới gửi tấu về cho đức vua, mọi tổi lỗi xin chịu hết thay cho nỗi khổ của muôn dân. Đức vua vốn thương dân như con, người nghe vậy ắt sẽ không trách tội ngài. Để tỏ rõ tấm lòng quan phụ mẫu, đại nhân lại nên tự mình bỏ ra thêm chút ít lương thảo trong nhà, gọi là góp thêm lòng thơm để càng lay động lòng người.

Đại Đức vỗ đùi đen đét, reo lên :

- Diệu kế, diệu kế, tuyệt diệu, tuyệt diệu.

Hoàng lão nói :

- Đã vậy đại nhân khẩn trương ra lệnh, cho người phát lương ngay lập tập, viết tấu cho quân chạy ngày chạy đêm mang về kinh thành.

Đại Đức mặt mày đỏ gay, trán đầy mồ hôi, lắp bắp :

- Đúng vậy, đúng vậy.

Hoàng lão nói :

- Đúng thì đại nhân mau truyền lệnh.

Đại Đức vội vàng lôi giấy bút, viết một trát ngắn ngủn : « Mở kho quân lương phát cho dân đói », nét chữ xiên vẹo, hắn đóng dấu lên rồi đưa cho tên lính vẫn còn đang quỳ sụp dưới đất nãy giờ. Tên lính vừa nhận tờ tráp vội vàng chạy như bay ra ngoài. Đại Đức nhìn theo nói :

- Giờ sao !?

Hoàng lão nói :

- Đại nhân mau soạn bản tấu, cho người đưa gấp về kinh.

Đại Đức đáp :

- Đúng rồi.

Hắn lật đặt lôi giấy, mực rồi ngồi nghiêm trang trên bàn, mấy lần toan đặt bút nhưng đều không viết được gì. Chán hắn toát mồ hôi,má phị ra núng nính, hắn quay sang Hoàng lão nói :

- Lão huynh, giúp đệ thì giúp cho chót, lão huynh soạn giúp đệ bản tấu, ơn này đệ suốt đời không quên.

Hoàng lão cười nói :

- Được thôi, vậy kẻ hèn này xin mạn phép.

Hoàng lão cầm lấy bút, ngồi xuống bàn. Bút vừa đặt xuống, nét chữ như rồng bay phượng múa, câu từ chuẩn tắc mà thống thiết, chắc chắn mà lay động, chỉ chốc lát tấu đã soạn xong. Đại Đức mừng rỡ hớn hở, hai tay cầm bản tấu đọc lại, tấm tắc khen ngợi.

***

Tên lính cầm tờ trát lệnh như cầm được vàng, chạy vội về kho quân nhu. Vừa thấy Lão Ba, hắn mừng rỡ đưa tờ trát cho Lão Ba nói :

- Thưa, trát lệnh đây rồi, trát lệnh đây rồi.

Lão Ba cầm tờ trát lệnh cười ha hả nói :

- Hoàng lão liệu việc như thần … khà … khà … khà

Lão Ba nhanh chóng mở kho quân nhu, lương thảo vẫn còn nguyên, lửa đốt bên ngoài vẫn cháy hừng hực. Lão Ba khẩn trương cho anh em phát hết lương thực cho người dân trong đêm. Lương thực vừa phát hết thì châm lửa đốt kho ngụy tạo hiện trường rồi phao tin cho binh lính rằng gió to bất ngờ làm mùn lại bùng cháy, thiêu trụi kho.

Loading...

Xem tiếp: Chương 64: Hội Ngộ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Bách Thảo Chiết

Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không

Số chương: 50



Diệp Lạc, Em Là Vợ Anh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10