21 Lưu Kim Đính lấy roi kim tiên quăng lên, cũng hóa ra muôn ngàn mà cự với bửu kiếm. Giây phút roi kim tiên đánh bửu kiếm sa xuống. Dư Triệu kinh hãi thâu gươm, sợ kim tiên đánh mình, liền thiềm thừ độn thổ.
22 Lưu Kim Đính thâu binh vào thành, các tướng lấy làm lạ hỏi: - Dư Hồng không dám đánh nên lui binh, sao chẳng đuổi theo mà bắt nó? Lưu Kim Đính nói: - Dư Hồng có phép biến hóa vô cùng, làm sao bắt được nó? Chi bằng lập kế gạt nó, ngày mai bắt cũng chẳng muộn.
23 Tử Hà Tiên truyền trói mươi người ấy lại, rồi nói: - Từ khi có giặc đến nay, các anh hùng hào kiệt vì vua bỏ mạng không biết bao nhiêu, còn các ngươi chỉ là vợ dân, người tàn tật thì sinh mạng đáng giá bao nhiêu.
24 Rạng ngày, Tôn chơn nhơn đến tướng đài nói: - Tôi tài phép không bao nhiêu, bởi các vị đạo hữu ép hoài nên không lẽ từ chối. Nay đến ngày phá trận, xin các vị giúp sức cùng tôi cho tận tình.
25 Khi Dư Triệu bị thiên lôi đánh chết. Hiện nguyên hình là con quạ lửa cháy thành than! Lưu Kim Đính niệm chú thâu lôi, mấy vị Lôi thần lui hết. Lưu Kim Đính sợ vua Nam Đường hay tin, trốn qua ải khác, mất công truy nã lâu ngày, chi bằng xuất kỳ bất ý mà phá thành thì khỏi lo hậu hoạn.
26 Tống Thái Tổ chọn ngày ban sư, Lưu Kim Đính đứng chầu, bỗng rùng mình, nhớ lại điềm mộng đêm qua, không biết cha già mạnh yếu ra sao. Lòng thấy bồi hồi, liền thưa với Miêu quân sư.
27 Lưu Kim Đính thấy Thái Tổ năn nỉ hết tiếng mà Xích Mi lão tổ cũng không nghe. Lưu Kim Đính lấy làm lạ, vì một mình làm tội mà liên lụy đến mấy chị em, muốn cãi lẽ một đôi lời, song sư bá nổi sùng thì chắc cả thành chết hết.
28 Lúc ấy, quân vào báo lại. Giám quốc Triệu Khuông Nghĩa và Tả thừa tướng Triệu Phổ Đồng dẫn bá quan ra cách mười dặm trường đình mà tiếp giá. Tống Thái Tổ về đền ngồi ngự, Triệu Khuông Nghĩa và bá quan văn võ đồng lạy và vấn an.
29 Không bao lâu, Đỗ thái hậu phát bệnh, các thái y điều trị không lành và đã từ trần trong trạng thái an vui. Từ ấy về sau, Tống Thái Tổ hưởng phước thái bình, không lo việc chinh chiến, vì ỷ có Triệu Khuông Nghĩa kế vị sẽ lo chinh phục các nơi hiểm trở.
30 Bấy giờ vua Bắc Hớn là Lưu Quân nghe nước Tống dẹp yên các trấn rồi, bèn hội quân thần mà thương nghị: - Vả Tiên quân của ta là cùng vua Thế Tôn nhà Hậu Châu với Tống Thái Tổ đều có đại chí trong thiên hạ, nay bờ cõi đã thuộc về nước Tống rồi, lẽ đâu ta chiếm cứ một chỗ này mà thôi sao? Quan Gián nghị là Hô Diên Đình quỳ tâu: - Tôi nghe nói vua Tống là chúa thông minh, lại mạnh mẽ, các nước đều quy hàng, chúa công có một góc đất mà binh tướng chẳng bao nhiêu chống cự với nước Tống sao nổi? Chi bằng đầu phục để khỏi dấy binh can cự lập nghiệp.
31 Hô Diên Táng từ giã ra đi, trong lúc mùa đông lạnh lẽo, cây cối xác xơ. Đi gần một tháng mới đến cụm núi rậm rạp, chim chóc tung bay nên nghĩ thầm: - Trong núi này chắc có bọn cường khấu trú ẩn.
32 Lúc vợ chồng Mã Trung đem binh qua trại Tân Kiến thì thấy Hô Diên Táng xông ra mắng: - Ta chưa giết hết chúng bay nên cứ đến chọc giận ta hoài. Lưu thị nghe nói lướt tới nhìn thấy la lớn: - Phước Lang, không nên vô lễ như vậy.
33 Chúa tướng thành ấy là Trương Đình Thần hay đặng rất kinh, bèn ra xem thì thấy Kiển Trung và Hô Diên Táng có vẻ oai phong lắm. Đình Thần hỏi: - Lẽ cớ nào bọn ngươi đem binh đến mà vây thành ta thình lình như vậy? Kiển Trung nói: - Bọn ta chẳng phải vây thành mà cướp phá chi, song muốn rửa điều hổ thẹn cho cháu ta mà thôi.
34 Bát vương lãnh chiếu về dinh, nói với Hô Diên Táng rằng: - Nay ta tâu cùng chúa thượng xin ban cho tướng quân một chiếu chỉ tha tội cho tướng quân. Vậy từ nay về sau cứ phép mà làm thì không hề chi nữa.
35 Vua Thái Tông vào Thạch Châu chiêu an bá tánh, rồi truyền lệnh cho chư tướng đem binh đánh Tiếp Thiên Quan. Phan Nhơn Mỹ, Cao Hoài Đức và Hô Diên Táng lãnh mạng kéo binh tới trước ải khiêu chiến.
36 Bấy giờ Gia Luật Sa bàn với Địch Liệt đem quân đến khe Hoành Sơn đón đánh quân Tống. Địch Liệt không nghe lời lại kéo binh vượt qua khỏi khe mà giao chiến.
37 Vua Thái Tông lúc ấy thâu quân về dinh, tính không ra kế, nên buồn bã không vui. Bát vương trông thấy, liền hỏi: - Hôm nay bệ hạ buồn, có phải tìm không ra kế gì để đối phó với cha con Dương Nghiệp chăng? Thái Tông nói: - Tại sao khanh hiểu ý trẫm? Vậy khanh có kế chi trừ được Dương Nghiệp chăng? Bát vương tâu: - Tôi có nghĩ một kế ly gián, xin bệ hạ sai một người thạo về ăn nói, đến Hà Đông làm kế ấy, thì ất cha con Dương Nghiệp qui hàng.
38 Ngưu Tư Tấn và Hô Diên Táng trở về phục chỉ: - Cha con Dương Nghiệp đã vâng mạng, chỉ một vài ngày sau sẽ đến chầu bệ hạ. Vua Thái Tông mừng rỡ, vội vã khiến Bát vương chuẩn bị nghênh tiếp.
39 Bấy giờ tiếng đồn khắp U Châu thành. Quan quân hay tin vào cấp báo cho Tiêu thái hậu rõ. Tiêu thái hậu nghe báo thất kinh, vội nhóm quần thần để bàn luận.
40 Bấy giờ Hàng Khuông Tự kéo gần tới thành, quân thám thính vào báo: - Nơi phía cửa Tây thành đều mở hết, còn quân sĩ vắng tanh. Khuông Tự liền kéo đến, thấy trên cửa thành có một tướng là Lần Hồng Võ đứng ra nói: - Xin Nguyên soái chớ khá khinh dể mà dẫn binh vào thành, tôi chắc trong ấy có phục binh.