121 Cùng cao thủ so chiêu có thể gia tăng thực lực cùng kinh nghiệm. nhưng nói về việc kiếm lợi thì thịt vài tên cao cấp là tốt nhất, bọn họ trang bị đều là loại tốt.
122 Nghe thế bảy người vui mừng ra mặt, dù là năm nghìn đối với bọn họ cũng là đủ rồi, tất cả chỉ có kĩ thuật trung bình mà thôi, dù là người đông thế mạnh muốn giết chết một người toàn thân có tử trang cũng rất khó, nếu hắn chó cũng dứt giậu nói không chừng lại có hai ba người bồi táng theo, không cần động thủ mà có tiền cầm là tốt nhất rồi.
123 Cuồng chiến sĩ chỉ còn lại chút máu mà thôi, đại khái hơn trăm điểm. thấy sáu người phiá sau vẫn còn theo không ngừng, hắn thấy mất hết hy vọng. Hắn vẫn cứ tiếp tục chạy nhưng mà hoàn toàn mất đi cơ hội sống, hơn nữa gây bất hòa cùng sáu người như vậy thì còn lâu mới có hy vọng hóa giải.
124 Tại vùng phụ cận, bởi vì pk mang lại tiền lời cao nên Tiêu Ngự dần mất đi hứng thú đánh quái, lại nói, pk so với đánh quái thích hơn nhiều, đánh quái rất mệt, sống không nói làm gì, giỏi thì được một hai ngân tệ còn có vài điểm kinh nghiệm nhưng mà pk chẳng những khen thưởng phong phú còn mang lại rất nhiều giá trị kinh nghiệm, nhưng mà pk nguy hiểm cũng rất lớn, mấy chục loại nghề nghiệp, vô số kĩ năng, còn có nghề nghiệp tương khắc nữa chứ không cẩn thận lúc nào đó lại bị lật thuyền trong cống rãnh cũng nên, bị rơi trạng bị.
125 "Tên này thật khó chơi” Tên đạo tặc kia buồn bực không thôi. , khiến cho hắn vô cùng uể oải chính là lúc nãy giao thủ cùng đối thủ hắn không chiếm được chút tiện nghi nào ngược lại từ đầu đến cuối đều là đối thủ tiến hành công kích, nếu biết chênh lêch thực lực lớn như vậy lúc đầu cũng không kiêu ngạo, mở ra tật phong bộ chạy trốn là được nhưng mà hiện tại muốn trốn cũng khó, tất cả kĩ năng chạy trốn đều chưa phục hồi.
126 Nhìn thoán qua các kĩ năng của mình tất cả đều đang trong giai đoạn hồi phục vậy mà sáu người lại quết định rút lui, nếu mà Tiêu Ngự muốn báo thù có thể theo sau chờ cho tất cả các kĩ năng hồi xong đem hai ba người trong bọn giết chết, nhưng mà Tiêu Ngự không phải là loại người hành động theo cảm tính như thế.
127 Sương mù tràn ngập thị trấn nhỏ Tháp Ba Khắc, gió lạnh, không ngừng gào thét trong không trung ,quay cuồng trong bóng đêm. Phụ cận Tháp Ba Khắc thị trấn đều là khu vực luyện tập cấp bậc tương đối thấp, sau khi cấp bậc người chơi tăng cao thì đều rời khỏi đây tới các địa phương khác khiến cho cả thị trấn nhỏ Tháp Ba Khắc có vẻ vắng lặng, trên con đường nhỏ chỉ có tầm năm ba người đang cúi đầu trao đổi.
128 Hồi tưởng lại màn vừa rồi Tiêu Ngự với chủy thủ này sinh ra chút tò mò, cuối cùng đây là vật gì sao lại có tác dụng như vậy. - Thanh chủy thủ này là ta lấy từ Ai Lạp Tây á thần điện, nó có khí tức thần thánh vô cùng cường đại, không tới lúc mấu chốt đừng có mà đem nó dùng lung tung! - Đạo tặc Áo Đức trong lòng vẫn còn sợ hãi nói, giọng nói tràn ngập cảm xúc.
129 Tiêu ngự từ biệt dạo sư áo đức, từ bên trong căn phòng thấp bé đi ra“ Nửa người nửa yêu” Tiêu Ngự thì thào nói, quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi ở của đạo sư, vu yêu với vong linh mà nói là tồn tại vô cùng cao quý, vu sư môn hùng mạnh vì đạt được tính mạng vĩnh cửu liền mang thân thể chính mình biến thành vu yêu, trong bọn họ có rất nhiều người đạt tới bán thần, thậm chí thành thần, thực lực bọn họ vô cùng mạnh mẽ là người thủ hộ cho vong linh tộc.
130 Mò mẫm trong đêm, trừ một số ít u linh cấp hai mươi đang đi long vòng ở ngoài, Tiêu Ngự ko phát hiện ra những quái vật khác, cũng ko tìm thấy sinh vật đáng sợ trong lòng đất theo như lời kể của đạo tặc đạo sư Áo Đức, việc này làm cho Tiêu Ngự cảm thấy an tâm ko ít.
131 Con hắc ám giao long kia ko ngừng truy kích Tiêu Ngự, đầu ko ngừng đánh vào những vách đá trên cao, làm đất đá vỡ vụn tứ hướng, Tiêu Ngự bởi vì đang trốn trong địa hình nhỏ hẹp nên khó tránh, gây cho hắn một ít giá trị thương tổn.
132 Với thực lực của Tiêu Ngự bây giờ, cho dù trong thời gian ngắn thi triển ra tất cả các kĩ năng ra, phát huy lực sát thương lớn nhất, cũng ko thể giết chết dược hắc ám giao long, cho nên bây giờ phải dùng kế, chỉ có thể từ từ mà “ mần thịt”.
133 Đi qua một đoạn đường hầm dài âm u, đoạn phía trước có vẻ trở nên ngay ngắn hơn, đường đi tuy có chút gập ghềnh vì được con người đi riết mà thành. Trên những bức vách trên cao đầy những bích họa kì lạ.
134 Tại cánh đồng hài cốt dẫn vào thần điện, Tiêu Ngự phát hiện ra có hình dáng u linh trong bộ dạng con người đang quanh quẩn gần đấy, sử dụng tiềm hành, chậm rãi tiến lại gần u linh kia.
135 Tiêu Ngự chăm chú nhìn mười con u linh này, vẻ mặt hơi trầm ngâm, nếu ko đập bọn này thì ko còn cách nào khác, nhìn thoáng qua thanh kĩ năng, tất cả đã sẵn sàng, Tiêu Ngự quyết định …Những con u linh tụ tập tại đây lâu lâu lại đi ra ngoài trong chốc lát ( tolet chăng :61: ) Tiêu Ngự chăm chú nhìn vào một con u linh đang đơn độc bước ra, chậm rãi rời chổ ẩn núp đi tới gần.
136 Ở một bãi đất trống chất đầy thi hài, trên trời, những hạt mưa bụi rơi lất phất, nước mưa rớt trên mặt Tiêu Ngự, hàn ý lạnh thấu xương. “ Hôm nay xem ra khí trời lại thay đổi.
137 Đứa bé chuyển ánh mắt về một nơi khác, nhìn về phía nam của cánh đống bát ngát dường như bất tận, im lặng … rồi bắt đầu nhẹ nhàng nói:- Nhà của ta ở phía nam bộ lạc, có một con sông nhỏ chạy qua trước cửa, mùa hè, ta được đi theo những người trong bộ lạc đi bắt cá, mẹ của ta dặn rằng, khi gặp những đứa trẻ cùng tuổi khác, đều phải cung kích với họ, ta hỏi tại sao, mẹ của ta nói: Bởi vì mình là nô lệ.
138 Nhớ đến ngọn hỏa diễm trong đôi mắt của đứa bé, Tiêu Ngự thở dài một tiếng, hy vọng những suy đoán của mình ko phải sự thật. Tiêu Ngự lấy cái vòng cổ của đứa bé vừa nãy đưa cho mình ra, nhìn thuộc tính một chút.
139 Những con u linh quái bình thường chung quanh đều bị giết chết hết, chỉ còn đại ka của dám đang ngẩn ngơ, Tiêu Ngự tiến nhập tiềm hành, chậm rãi đi ra sau lưng nó, ước chừng còn khoảng 2 thước thì cho nó một cái trấn an tâm linh.
140 "Nơi này chắc vẫn là bên ngoài thần điện. ” Tiêu Ngự nhìn time một chút, còn cách hai giờ nữa mới đến ước hẹn với đạo tặc đạo sư Áo Đức, hắn muốn trong hai giờ này dốc hết sức vào trong thăm dò.