41 Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng cùng đi theo phía sau M ặc Trúc, đi thẳng đến phía trước, đi được mấy chục thước, qua một cái cua quẹo, liền thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đậu bên cạnh, Thanh Trúc cùng Mặc Trúc tiến đến gần xe ngựa xin chỉ thị:
“Vương gia, Hoa tiểu thư đã đến?”
Trong xe ngựa một đạo âm thanh sắc bén vang lên: “Đi lên đi.
42 Hoa Kinh Vũ đưa tay ôm Tiểu Bạch đứng dậy, dẫn Nhan Băng, cùng nhau quay về Hoa phủ, đi qua hai con phố, cuối cùng tới cửa bên hông phía tây của Hoa phủ, hai người gõ cửa rồi đi vào, một đường thẳng đến Khinh Vũ Các.
43 Mai viện chính sảnh, Hoa Lôi đi đến, ngồi vào ghế chủ thượng nhìn chằm chằm Hoa Như Yên, ánh mắt tràn đầy nghiêm khắc, trầm giọng hỏi: “Như Yên, chuyện tối nay ở Nghênh Họa Lâu có phải là con ở phía sau giật dây không?”
Hoa Như Yên hoảng sợ, sắc mặt thay đổi, kêu to: “Phụ thân, có phải do đại tỷ nói, nói ta là kẻ giật dây phía sau?”
“Lão gia sao có thể tin tưởng lời nói của nha đầu kia, Như Yên của chúng ta không phải là đám người có tâm kế kia.
44 Ở cửa trước lớp có không ít đệ tử vây quanh hai bên xem náo nhiệt, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Hoa Kinh Vũ, phỏng đoán xem Hoa Kinh Vũ có dám tiếp nhận huyết chiến thư này hay không.
45 Không ít người ở xung quanh kích động bàn tán, hoàng tử Tây Lăng quốc Hách Liên Hiên đang đứng ở phía xa xa, trên khuôn mặt tuấn mỹ có chút đăm chiêu.
46 Trên trường quyết đấu, Hoa Kinh Vũ liên tiếp dùng đao chém xuống, vẫn như cũ không có ý định dừng lại, ánh mắt nàng dường như đỏ cả lên, đột nhiên một bóng dáng màu lam cắt qua giữa không trung, giống như một sao băng chợt hiện tới, rất nhanh một chưởng chụp tới phía sau lưng của Hoa Kinh Vũ, đồng thời không ngừng truyền nội lực vào trong người Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ chỉ cảm thấy thần trí trong đầu xông lên, cuối cùng tỉnh táo lại, thân mình mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, trực tiếp ngã về phía sau, người mới tới vươn tay tiếp được nàng, ngươi vươn tay tiếp lấy nàng, chính là hoàng tử Hách Liên Hiên của Tây Lăng quốc, lúc trước Hách Liên Hiên nhìn ra Hoa Kinh Vũ có chút khác thường, giống như bị đao hồn khống chế tâm trí, nếu như tiếp tục để nàng như vậy, chỉ sợ nàng sẽ bị đao phản lại, cho nên hắn mới có thể nhanh chóng ra tay.
47 Edit: meoluoivip96
Beta: Tử Ngân
Hách Liên Hiên không nói gì thêm, vào trong phòng lấy giấy bút ra, hắn tự mình mài mực cho Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ ngồi xuống nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó đặt bút xuống viết dược liệu cần thiết để điều chế giải dược giả mạch, nhìn rất cẩn thận, ánh mặt trời ở bên ngoài chiếu vào, chiếu vào trên thân thể nàng, yên bình và tốt đẹp, Hách Liên Hiên nhìn đến ngây người, bất tri bất giác bị hấp dẫn, cho đến khi Hoa Kinh Vũ đã viết xong dược liệu, đưa đến trước mặt hắn.
48 Edit: meoluoivip96
Beta: Tử Ngân
Hoa Kinh Vũ cước bộ nhẹ nhàng tiêu sái đi ra ngoài, phía sau khuôn mặt tuấn mỹ của Hách Liên Hiên tràn đầy ý cười như nước, đôi mắt mịt mù nhìn về phía bóng dáng đi phía xa kia.
49 Bất quá Tiểu Bạch cũng không động, mà là dựa vào trong tay Hoa Kinh Vũ, đồng thời Hoa Kinh Vũ cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo bên trong xe ngựa, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, đập vào là một đôi mắt thâm thúy u ám, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, khóe môi tà lãnh, chính là bộ dáng tản mạn như vậy, lại tản ra tia máu như con báo đang săn mồi.
50 Trong phòng nghị sự, người phản ứng đầu tiên là Hoa Vân, bởi vì ngọn ngành của sự việc này nữ nhi đã nói cho hắn biết, Hoa Vân lạnh lùng mở miệng: “Lời này của Vân lão tổ liền không đúng rồi, nha đầu Vân gia ngươi ở Ngọc Hoàng thư viện hướng người của Hoa gia chúng ta hạ thư huyết chiến, còn định ra khế ước sinh tử gì đó, việc này tất cả mọi người trong Ngọc Hoàng thư viện đều biết, thân thủ nàng lợi hại như thế lại khiêu chiến Vũ Nhi, đến tột cùng là ai quá mức, cái gì gọi là sinh tử khế ước, đó là sinh tử do trời, đánh chết nàng cũng mệnh của nàng ta, nhưng mà Kinh Vũ cũng không hạ độc thủ đánh chết nàng, mà là để lại cho nàng một mạng, thử hỏi nha đầu Kinh Vũ kia thật sự có lỗi sao?”
Lời Hoa Vân vừa nói ra, không đợi Vân lão tổ mở miệng liền nói thêm: “Nếu Kinh Vũ chúng ta rơi vào trong tay nha đầu Vân gia các ngươi, chỉ sợ một mạng cũng bị mất đi, không nghĩ tới Kinh Vũ chúng ta thành tâm thiện ý lưu lại cho nha đầu nhà các ngươi một mạng, các ngươi chẳng những không cảm kích, thế nhưng còn muốn giết chết nàng, còn muốn giết luôn cả con gái ta nữa.