21 Lúc Dạ Quân Nham đang muốn nổi giận, trên mu bàn tay nhiều thêm một ngọc thủ mềm mại, ngẩng đầu thấy vẻ mặt phu nhân muốn nói lại thôi, cùng ngập đầy nhu tình, tức giận ở đáy lòng trong nháy mắt tản đi hơn phân nửa, lạnh lùng liếc mắt phụ tử Nhị đẹ, chăm chú nhìn ra bên ngoài phòng.
22 Ánh mắt Dạ Thất Thất rơi xuống trên người thành chủ Dạ Quân Nham đánh giá hắn, nhìn khuôn mặt hắn hung ác, không nghĩ tới hắn đối con gái của mình thực sự sủng ái tới tận trời, cho dù ngay trước mặt tộc nhân tức giận mắng tộc lão, cũng chỉ đổi lấy một câu nói xin lỗi hời hợt, bây giờ nàng tựa hồ đã không bài xích thân phận này nữa!"Nói xin lỗi thì phải nói với đúng người, đối với lão nghiệt chướng mắt mờ không phân biệt đúng sai thì ta không dùng được, đừng giảm nhân cách của ta xuống!" Dạ Thất Thất khiêu khích nhìn về phía tộc lão bị nàng chọc tức đến sắc mặt xanh mét, ánh mắt trần trụi nói cho hắn biết: "Ta chính là chọc tức ngươi, chính là mắng ngươi, sao không đáp trả lại đi! Ngươi cắn được ta chắc!"Lão thiên----- Hỏa Kỳ Vân trừng lớn hai mắt nhìn Dạ Thất Thất lời nói độc địa, hắn vẫn cho rằng chính mình đã đủ độc miệng, không thể tưởng tượng được bên cạnh hắn còn ẩn dấu một vị cao thủ, khó trách, khó trách lạị chiếm được 'Mỹ danh' cực phẩm!"Thất Thất------" Dạ Quân Nham khẽ nhíu mày, Thất Thất như thế nào không hiểu chuyện như vậy, không nên truy cùng tiệt tận tộc lão, nếu chọc giận tộc lão se gặp phiền toái.
23 "Chậc chậc. . . Tố chất thực kém, hoàn hảo bổn thiếu gia đứng xa, nếu không thân y phục vân tơ tằm này sẽ bị phá hủy, may mắn, may mắn!" Hỏa Kỳ Vân vỗ vỗ ngực, một bộ tiểu sinh sợ sệt, nhìn rất đáng thương, nhưng lời nói của hắn lại rất đáng đánh đòn, chỉ hai ba câu liền đốt lên lửa giận của tất cả mọi người, hắn tựa hồ không hề phát giác ra, còn cười đến không tim không phổi.
24 Đừng nói là người khác, ngay cả Dạ Thất Thất cũng thất thần, lão cha trên danh nghĩa này của nàng tựa hồ rất thú vị, giả ngu thật lợi hại, nàng đem tộc lão đánh thành trọng thương, đả thương tộc nhân, còn đem vài nam nhân thân phận tương đối cao mắng một trận, vào trong miệng hắn, liền thành tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, còn diện bích cấm túc ba tháng, trừng phạt nà---- - chậc chậc.
25 Phủ thành chủ---- ---Viêm Hỏa Thành khí hậu thiên nhiệt, mùa hè rất nhiều loài hoa nở rộ ganh đua khoe sắc, vô cùng xinh đẹp, mặt trời rực rỡ đúng là thời cơ tốt đi du ngoạn, hết lần này tới lần khác có người ở trong hoa viên nhìn những loài hoa kia bình thường đến mức không thể bình thường hơn, ngay cả tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc bên cạnh cũng bỏ mặc.
26 "Nhị tiểu thư có thể dẫn ta đi gặp đại tiểu thư hay không?" Hàn Thu giờ phút này tựa như tướng công lo lắng thê tử của mình, nói với Dạ Vi. Dạ Vi nghe vậy, chế giễu nói: "Hàn Thu, ngươi bất quá chỉ là một trong các nam sủng của đại tiểu thư, ngươi dực vào cái gì yêu cầu thấy nàng? Ngươi có tư cách gì thấy nàng? Có lẽ đại tiểu thư đã từng hết sức sủng ái ngươi, bất quá bây giờ-------" Ánh mắt nàng hướng trên người Hỏa Kỳ Vân liếc mắt một vòng, đáy mắt lóe qua một hào quang tính kế.
27 "Uy, ta nói Thất Thất, ngươi được nha, nam sủng a, thật lợi hại, còn một khi nuôi dưỡng chính là một đống, người Hỏa Kỳ Vân ta cả đời này bội phục nhất ngoại trừ thiên tài thần bí ba trăm năm trước, ngươi là người thứ hai! Quá khốc, nam sủng.
28 "Uh, những thứ này đều là đan dược trước kia ta luyện chế, mặc dù hiệu quả không tốt lắm, nhưng mùi vị không tệ, sư huynh của ta thường dùng để nuôi dưỡng linh thú.
29 Viêm Minh lẳng lặng ngồi ở Túy Tiên các, đôi mắt tĩnh mịch nhìn qua Viêm Hỏa Thành cùng năm đó không khác biệt là bao, trạm thứ nhất lúc hắn đi vào nhân gian chính là Viêm Hỏa Thành, ở đây, ghi lại tiếc nuối ba trăm năm trước của hắn, cũng cho hắn một tia hy vọng mờ ảo sau vạn năm mê mang!Kính Luân Hồi, có thể biết tất cả chuyện phát sinh vạn năm sau, biết được tất cả chuyện phát sinh vạn năm trước, chỉ cần một cái tên, một thân phận rõ ràng, có thể tra rõ thận phận của bao nhiêu kiếp chuyển thế, luân hồi, hắn tìm vạn năm, tra xét vạn năm, mới biết Thần Khí này bị phong ấn ở Viêm Hỏa Thành, được Dại thị gia tộc trông giữ, còn có đại trận bảo vệ, còn có một tháng, đại trận phong ấn Kình Luân Hồi tạm thời bị mất đi hiệu lực một canh giờ, một canh giờ kia là thời cơ tốt nhất cướp lấy Kính Luân Hồi.
30 "Sao lại thế này? Phát sinh chuyện gì?"Đầy trời ngân quang đâm vào mắt Dạ Thất Thất đau nhức, dùng tay cản trở ngân quang, đáy lòng dâng lên một tia dự cảm không tốt, nhìn về phía Viêm Minh mặt như huyền băng giọng nói mang theo vài phần ngưng trọng lo lắng.
31 Trong rừng rậm, một đám hắc y nhân sắc mặt ngưng trọng, thần sắc lo lắng đi xuyên qua, không ngừng truyền các loại tin tức, đầm lầy màu đen che kín cành khô lá vụn trên mặt đất, ngẫu nhiên còn trộn lẫn xương cốt động vật, càng đi vào trong, cây cao rập rạp càng thêm thưa thớt, đến vị trí trung tâm, những đại thụ kia đã thành cành khô lá rách, mất đi sinh mệnh lực phát triển, bầu không khí quỷ dị khác thường, rừng rậm tịch mịch trầm tĩnh, làm cho người ta có một loại cảm giác rợn tóc gáy, âm phong từng trận!"Tình huống bên ngoài như thế nào?" Bạch Thiển Hạ giờ phút này hoàn toàn không còn ôn nhu thanh tao lịch sự như trước, cả người như một lưỡi dao sắc bén đã ra khỏi vỏ, trong người tản mát ra một cỗ hơi thở băng lãnh, ánh mắt ngưng trọng nhìn qua thuộc hạ truyền lại tin tức, sắc mặt ngưng trọng mang theo vài phần lo lắng!Hắc y nhân mới vừa rơi xuống đất lập tức một chân quỳ xuống, cung kính mở miệng nói: "Khởi bẩm phu nhân, thành chủ dẫn đầu chúng huynh đệ ra sức chống cự, nhưng người đến quá nhiều, thực lực đều không thấp, thuộc hạ phỏng đoán, nhiều nhất một phút đồng hồ.
32 Kế tiếp, tất cả mọi người theo phương thức Dạ Thất Thất phân phó đi làm, từ từ, kim đỉnh kia từ từ ảm đạm khôi phục ánh sáng bảy màu rực rỡ, kim quang chói mắt theo huyền lực không ngừng đưa vào, càng phát ra chói mắt, vốn là quang mang màu bạc từ từ bị kim quang thay thế, tạo thành hai đạo tia sáng chói mắt chẳng phân biệt được trên dưới.
33 "A - -" Trên cao rơi xuống cảm giác kích thích làm nàng nhịn không được hét to, trong lòng đã sớm đem tổ tông cái kim đỉnh kia mắng N lần. Chết chắc, lần này chết chắc rồi!"A? Đây là cái gì? Mềm mại, còn có độ ấm? Thật thoải mái a!" Không đau, thế nhưng một chút cũng không đau!Oa, mệnh nàng thật tốt, cao như vậy nàng cũng không ngã chết! A, vật gì đó chọc nàng, đâm đâm, mềm mại! Còn có nhiệt độ.
34 Manh, hảo manh, thực manh, siêu manh!Dạ Thất Thất hoa hoa lệ lệ kích động, bánh bao nhỏ hồng hào này chớp mắt to sáng long lanh ngập nước, khuôn mặt nhỏ tròn phúng phính, thịt núc ních, trắng nõn nà, trên đầu còn búi tóc dùng dây đỏ quấn lại, trên người mặc yếm nhỏ màu đỏ, lộ ra tay chân mũm mĩm, thoạt nhìn nhiều nhất mới hai ba tuổi, làm cho người nhìn sẽ muốn đem hắn ôm vào trong ngực chà đạp một phen thật tốt.
35 Ngoài rừng đầm lầy, tình hình chiến đấu thảm thiết vô cùng, dù Dạ Quân Nham rất mạnh, cũng không cách nào lấy hơn mười người ngăn cản đội ngũ hơn ngàn người cường hãn kia, mười phút, đã là cực hạn, nếu không phải chiếm cứ thiên thời địa lợi, tuyệt đối không cách nào chống cự lâu như vậy!Dạ Quân Nham cầm trọng kiếm trong tay, vung giết trong đám người, giống như tử thần bắt giam linh hồn, đến mức người ngã vô số, chiến bào gấm lộng lẫy, rải đầy máu tươi kẻ địch, nhiễm đỏ quần áo của hắn, làm hắn tăng thêm mấy phần sát khí; nhìn thuộc hạ từ từ không địch lại được nữa, đáy mắt hắn lộ ra vài phần phẫn hận, nổi giận gầm lên một tiếng, ra tay lại hung mãnh vài phần.
36 "Dạ Quân Nham, ngươi thật muốn trơ mắt nhìn thê tử ngươi chết ở trước mắt ngươi, ngươi mới bằng lòng tránh ra phải không? Hảo, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi, đi chết đi - -" Ngốc ưng lão nhân cười lạnh một tiếng, cùng Hỏa Diễm Hùng Sư bên cạnh phối hợp cực kỳ ăn ý, không chút lưu tình hướng về Dạ Quân Nham đánh tới.
37 Đây rốt cuộc là chỗ nào? Thế nhưng có thể ngăn chặn linh lực trong cơ thể hắn!Lại nhìn Dạ Thất Thất trước mắt lớn lối kiêu ngạo, cảm thấy có vài phần nhìn quen mắt, tựa hồ là nữ tử trước kia xâm nhập nhã gian của hắn, sau đó theo hắn cùng đi đến cấm địa.
38 Trong rừng đầm lầy, khắp nơi là thi thể, vô số phần còn lại của chân tay đã bị cụt, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập cả đầm lầy!Kính Luân Hồi bảo vệ gia tộc, Viêm Hỏa Thành Dạ thị gia tộc giờ phút này bị thương nặng, thành chủ Dạ Quân Nham dẫn đầu đội bảo vệ đã chết hơn phân nửa, còn thừa lại gần một nửa cũng bị trọng thương, kể cả thành chủ phu nhân Bạch Thiển Hạ giờ phút này cũng bị cấm thuật cắn trả, mệnh ở sớm tối.
39 "Các ngươi, chọc giận Bổn đế, toàn bộ phải chết!"Lời này vừa ra, mọi người tại đây đều biến sắc, đầy đề phòng nhìn người trước mắt. Đáy mắt Viêm Minh lóe tia khinh thường, châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!Hắn đến chỉ vì Kính Luân Hồi, ai ngờ lại nổi lên biến cố, gặp nữ tử vô sỉ kia, sau lại bị đạo kim quang hút vào một không gian kỳ quái, nàng kia lại có ý đồ gây rối hắn, quả thực tội không thể tha thứ.
40 "Không biết tự lượng sức mình!"Viêm Minh không nhúc nhích chút nào, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Dạ Quân Nham, mở miệng lần nữa, "Cơ hội cuối cùng, giao Kính Luân Hồi ra, nếu không hôm nay Bổn đế liền huyết tẩy Viêm Hỏa Thành.