81 Ở Thiên triều, bất kể là là tết dương lịch, hay tết âm lịch cũng được, vào ngày cuối năm bữa cơm đoàn viên đã là truyền thống, người một nhà ngồi cùng một chỗ, cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phim, xem chương trình lễ hội, cũng coi như là một hoạt động giải trí.
82 Đêm năm cũ vừa qua, hai người liền nhanh chóng trở về S thị, bởi vì còn phải mở tiệm cơm, cho nên Thẩm lão gia tử cũng không giữ lại, chỉ là người đi rồi lại cảm thấy trong nhà có chút vắng vẻ, bất quá nhà bọn họ ở S thị cũng đã làm xong, thỉnh thoảng có thể về chơi, vừa nghĩ như thế Thẩm lão gia tử cũng không có cảm giác buồn nữa.
83 Không quá hai ngày, Lão Dương Đầu mời mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, thật đơn giản coi như là đem sự tình của ông cùng bà nội Tiểu Uyển thông báo, mọi người hơi giật mình, lại cảm thấy được, cũng không có gì cả, dù sao hai người lúc trẻ bạn già liền qua đời, tính tình tuy rằng tuyệt nhiên bất đồng, thời điểm ở chung với nhau, cũng rất ít có tranh chấp gì đó, bất kể là thật sự yêu thích, hay là cùng nhau qua hết đời này, mọi người đều vui mừng như mở cờ, bất quá từ thái độ của Lão Dương Đầu đối với bà nội Tiểu Uyển, khoảng chừng không chỉ đơn giản kết bạn sinh sống đơn giản như vậy.
84
Sáng sớm ngày thứ hai, lại nhận được điện thoại của Thẩm cô cô.
"Cô đã về đến nhà ngủ vừa mới dậy xong, hai đứa ở đâu?! Còn không may tới đây yết kiến cô! Nhớ mang theo tiểu mỹ nam xanh miết kia tới nha, cô chờ đấy.
85
Thẩm cô cô đã trở lại, cái tin tức tốt này ở phía trước, còn có một cái tin tức tốt nặng cân hơn ở phía sau.
Đó chính là như mọi người suy đoán, Thẩm cô cô quả nhiên là mang thai, đồng thời về nước mục đích chủ yếu chính là an thai, sau đó sẽ ở nhà sinh con.
86 Tuy nói Thẩm cô cô nghĩ muốn ở nơi này không chịu đi, nhưng nhà ở vừa mới trùng tu xong, thời gian cũng không dài, Thẩm cô cô lại là phụ nữ có thai,nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định để Thẩm cô cô về trước, mẹ Thẩm cực kỳ muốn ở lại nhưng cũng chỉ có thể trở về chăm sóc Thẩm cô cô.
87
"Tại sao không được?"
Lâm Thục Ý cau mày, quay đầu lại nhìn cậu bé dưới kia một chút, bất đồng với những đứa trẻ cười đùa bên cạnh, bé tựa hồ rất thích yên tĩnh, không thích cùng mọi người chơi đùa, chỉ là yên lặng cho đứa nhỏ trong xe đẩy uống nước hoa quả, nhưng bé vẫn cười, cười đến híp mắt, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, cực kỳ có sức cuốn hút, đứa trẻ như vậy đặc biệt khiến người ta yêu thích.
88
Gọi là bà, hay gọi là Thẩm nữ sĩ, trong nháy mắt Thẩm cô cô không khỏi thắt tâm.
Nâng mặt Tiểu Ngộ lên, Thẩm cô cô buồn bã.
"Con vẫn là gọi cô là Thẩm nữ sĩ đi.
89 Đối với cái nhà mới này, quá trình thích ứng của hai đứa trẻ rất nhanh, đặc biệt là Đào Đào, bởi vì bản thân khá nhỏ, lại ở viện mồ côi trong lớn lên cho nên đối với hoàn cảnh thích ứng rất mạnh, chỉ qua một buổi chiều, liền đối với Thẩm gia, cụ ông, ông nội, bà nội, bác trai, đều quen thuộc, ai ôm cũng được, không có chút nào không nhận thức, cùng ai cũng đều rất thân thiết.
90
Cốp sau quả nhiên như Lâm Thục Ý nghĩ tới, đều tràn đầy đồ đạc.
Trên đường trở về Tiểu Ngộ hoạt bát không ít, không biết là vì Lâm Thục Ý nói có tác dụng hay không, hay là vì ba khối bánh ngọt kia có tác dụng, bé vẫn luôn ngồi trên ghế sau, tràn đầy phấn khởi đưa mắt ra cửa kính, nhìn bên ngoài, nhìn thấy thứ gì thú vị còn có thể nói cho Lâm Thục Ý, sau đó thời điểm đi ngang qua sạp bán hoa quả Lâm Thục Ý liền bảo Thẩm Phục ngừng xe lại đi xuống mua chút hoa quả.
91
Buổi tối Lâm Thục Ý một đêm không chợp mắt được, bởi vì Đào Đào cùng Tiểu Ngộ đều ngủ ở bên cạnh cậu.
Nguyên bản Tiểu Ngộ có thể đơn độc ngủ trong phòng, nhưng Đào Đào vẫn còn nhỏ, giường gỗ nhỏ cậu mua còn chưa được mang đến, nên chỉ có thể cùng Lâm Thục Ý ngủ, bất quá Đào Đào ban ngày ngủ thời gian có chút nhiều, buổi tối lại không thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhất định phải nhìn Tiểu Ngộ mới có thể ngủ, hai đứa bé giống như là có tâm linh cảm ứng, Tiểu Ngộ vừa đi, Đào Đào liền tỉnh rồi, cuối cùng Lâm Thục Ý thẳng thắn bảo Tiểu Ngộ cũng ở nơi này ngủ đi.
92
Bác sĩ bảo mẫu là một người phụ nữ trung niên họ Trần, để Lâm Thục Ý gọi bà là dì Trần, nay đã bốn mươi tuổi, không mập, người sạch sẽ gọn gàng
trên người cũng không có mùi vị dư thừa gì cả, thoạt nhìn ấm áp, thân cận, bất kể là lễ tiết hay cái khác, cũng không phạm sai lầm, vừa nhìn liền biết là người trẻ con rất thích.
93
Một đại gia đình ở chung với nhau thời gian trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt đã sắp ăn tết, tới gần cuối năm, sự tình tập đoàn Thẩm thị ngày càng nhiều cần thiết Thẩm ca ca, thậm chí ba Thẩm đứng ra giải quyết.
94
Nhận nuôi Tiểu Ngộ và Đào Đào ngày thứ ba mươi chín, rốt cục cũng đã đường hoàng ra dáng nghênh đón tết âm lịch.
Tiệm cơm Tây Tần đã sớm đóng cửa nghỉ tết, nhân viên được nhận tiền lương cao, còn được nhận thêm tiền thưởng, từng người một hận không thể hành đại lễ với Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, nói ông chủ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
95
Đánh mạt chược xong, cơm nước xong, người một nhà bắt đầu ngồi cùng một chỗ xem chương trình liên hoan mừng năm mới.
Kỳ thực Thẩm Phục chưa bao giờ xem cái này, dùng một câu hiện tại lưu hành trên mạng mà nói, chương trình mừng năm mới không phải dùng để nhìn mà để phun tào.
96 Cũng may tiền lì xì của Đào Đào chưa bị ném đi, thời điểm quay đầu lại hỏi Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý nói cậu không có xem, cũng không có biết bên trong là cái gì, nghe Thẩm Phục nói bên trong là thẻ ngân hàng, gương mặt Lâm Thục Ý biểu thị “nhà các người đều nuông chiều trẻ con như vậy.
97
Năm mới vừa qua, khí trời liền nhanh chóng ấm lên.
Mặt trời càng ngày càng ấm áp, gần phố Triều Dương không ít cảnh đẹp, hấp dẫn không ít du khách tới đây thăm thú.
98 Ngày cắm trại qua đi, sang ngày hôm sau Thẩm ca ca liền trở về, Trần Phóng cũng không muốn ở chỗ này làm kì đà cản mũi, liền cùng Thẩm ca ca đồng thời trở về.
99
Kỳ thực mọi người cũng không đoán sai, Thẩm Phục đúng là chân chân chính chính muốn tìm bất mãn.
Hắn và Lâm Thục Ý cũng coi như là mới kết hôn, kết quả bị Thẩm ca ca tách ra, biến thành mỗi người một nơi.
100 Cả ngày thứ sáu, Thẩm Phục trên căn bản đều là nhìn đồng hồ trong phòng để vượt qua,ngay cả trong cuộc họp vẫn duy trì tần suất mười phút lại nhìn đồng hồ một lần, làm cho giám đốc báo cáo kế hoạch nghiệp vụ không khỏi lo lắng, có phải kế hoạch của mình làm bết bát không? Tại sao lãnh đạo liên tục nhìn đồng hồ, biểu tình tựa hồ cũng càng ngày càng nóng nảy.