61 Tiểu khất cái nghiến răng nghiến lợi, gương mặt đen nhẻm lại càng khiến cho đôi mắt thêm trong suốt sáng ngời, giống như ẩn khuất vô vàng ánh sao. Hắn từng câu từng chữ nói: “Có thể nghĩ đến xa bao nhiêu thì người liền chết xa bấy nhiêu cho lão tử!!!” Tôi một lần nữa lau đi nước miếng bị phun ở trên mặt, thở dài nói: “Nhớ năm đó, những năm sau 80, lúc những tên buôn lậu lừa chúng ta, phí tổn lớn nhất cũng chỉ là một viên đường, bây giờ là sau năm 90, miễn phí cho bọn họ vịt nướng bọn họ cũng không ăn, khẩu vị thật sự rất kén nha.
62 Tên ăn mày nghiến răng nghiến lợi, gương mặt đen nhẻm lại càng khiến cho đôi mắt thêm trong suốt sáng ngời, giống như ẩn khuất vô vàng ánh sao.
Hắn từng câu từng chữ nói: “Có thể nghĩ đến xa bao nhiêu thì người liền chết xa bấy nhiêu cho lão tử!!!”
Tôi một lần nữa lau đi nước miếng bị phun ở trên mặt, thở dài nói: “Nhớ năm đó, những năm sau 80, lúc những tên buôn lậu lừa chúng ta, phí tổn lớn nhất cũng chỉ là một viên đường, bây giờ là sau năm 90, miễn phí cho bọn họ vịt nướng bọn họ cũng không ăn, khẩu vị thật sự rất kén nha.
63 Phỏng chừng thanh âm trẻ con của tôi không có mất hồn như của người ta trong tivi, cái này cũng khó trách, bản lậu sao có thể lợi hại như bản chính cơ chứ? Vì thế tôi lại hít thở thật sâu, quyết định làm lại một lần nữa.
64 Phỏng chừng thanh âm trẻ con của tôi không có mất hồn như của người ta trong tivi, cái này cũng khó trách, bản lậu sao có thể lợi hại như bản chính cơ chứ?
Vì thế tôi lại hít thở thật sâu, quyết định làm lại một lần nữa.
65 Vừa chạy tôi vừa tự trách. Thật sự là một đứa trẻ đáng thương, bị dọa như vậy, nói không chừng có thể mắc chứng bệnh trở ngại công năng, không thể cứng lên được.
66 Vừa chạy tôi vừa tự trách.
Thật sự là một đứa trẻ đáng thương, bị dọa như vậy, nói không chừng có thể mắc chứng bệnh trở ngại công năng, không thể cứng lên được.
67 Đến bệnh viện rồi, tôi để Sài Sài vào phòng bệnh trước giúp Đồng Diêu thu dọn đồ đạc, sau đó bản thân lại hít sâu một hơi, nơm nớp lo sợ đi vào trong phòng khám bệnh.
68 Đến bệnh viện rồi, tôi để Sài Sài vào phòng bệnh trước giúp Đồng Diêu thu dọn đồ đạc, sau đó bản thân lại hít sâu một hơi, nơm nớp lo sợ đi vào trong phòng khám bệnh.
69 Tay của hắn dao động ở trên người tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, mang đến khoái cảm khó nhịn. Tay tôi xen vào giữa mái tóc của hắn, giống như là một loại dựa dẫm.
70 Tay của hắn dao động ở trên người tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, mang đến khoái cảm khó nhịn. Tay tôi xen vào giữa mái tóc của hắn, giống như là một loại dựa dẫm.
71 Hắn mặc một thân áo ngủ, tựa hồ vừa mới ngủ dậy, trên mặt có một loại lười biếng khêu gợi. Tôi bỗng nhiên nổi lên thú tính, hùng hổ chồm lên, hai tay ôm gáy hắn, tiếp theo đó là hôn mãnh liệt.
72 Hắn mặc một thân áo ngủ, tựa hồ vừa mới ngủ dậy, trên mặt có một loại lười biếng khêu gợi.
Tôi bỗng nhiên nổi lên thú tính, hùng hổ chồm lên, hai tay ôm gáy hắn, tiếp theo đó là hôn mãnh liệt.
73 Nhìn xem, có người không bình tĩnh được kìa. Thịnh hồ ly hít thật sâu, cằm có chút dấu hiệu co rút, tay đang đặt trên tay lái, cũng bắt đầu có hiện tượng trắng xanh.
74 Nhìn xem, có người không bình tĩnh được kìa.
Thịnh hồ ly hít thật sâu, cằm có chút dấu hiệu co rút, tay đang đặt trên tay lái, cũng bắt đầu có hiện tượng trắng xanh.
75 Nói xong, một tay hắn tách hai chân của tôi ra, đem thân mình xâm nhập. Vật thẳng cứng, nóng bỏng liền để ở nơi mềm mại nhất toàn bộ cơ thể của tôiTôi nhịn không được hớp một ngụm khí lạnh, nhưng sâu bên trong xương cốt toàn thân lại nổi lên một sự ngứa ngáy về tình dục.
76 Nói xong, một tay hắn tách hai chân của tôi ra, đem thân mình xâm nhập.
Vật thẳng cứng, nóng bỏng liền để ở nơi mềm mại nhất toàn bộ cơ thể của tôi
Tôi nhịn không được hớp một ngụm khí lạnh, nhưng sâu bên trong xương cốt toàn thân lại nổi lên một sự ngứa ngáy về tình dục.
77 Ánh mắt của tôi nhìn món bún chua cay trước mặt Sài Sài. Mỡ màng đỏ đỏ, trong chua có cay làm cho miệng ăn của người ta hoạt động thật nhiều. Nhưng mà tôi không dám ăn.
78 Ánh mắt của tôi nhìn món bún chua cay trước mặt Sài Sài. Mỡ màng đỏ đỏ, trong chua có cay làm cho miệng ăn của người ta hoạt động thật nhiều. Nhưng mà tôi không dám ăn.
79 Mãi cho đến khi tan tầm, tôi và Thịnh hồ ly cũng không hề có dấu hiệu hòa hảo, tôi chỉ có thể một mình một người đi về nhà. Trên đường về nhà, tôi càng nghĩ càng buồn bực, đáng lẽ đã thống nhất là ngày hôm nay cùng nhau đi ăn mì, nhưng hiện tại lại phải tự ăn một mình.
80 Mãi cho đến khi tan tầm, tôi và Thịnh hồ ly cũng không hề có dấu hiệu hòa hảo, tôi chỉ có thể một mình một người đi về nhà.
Trên đường về nhà, tôi càng nghĩ càng buồn bực, đáng lẽ đã thống nhất là ngày hôm nay cùng nhau đi ăn mì, nhưng hiện tại lại phải tự ăn một mình.