61 Mai viên tiêu điều, những đóa mai tựa hồ từ khi ta bước vào đã không còn khai hoa nữa, ta là một thô nhân, ta không hiểu vì sao chỉ là một vườn mai đã không thể nở hoa mà vẫn phải chăm dưỡng như vậy, là không nỡ vứt bỏ sao?
Có lẽ ta thật sự không hiểu, không hiểu thói quen của kẻ nhà giàu, đương nhiên cũng chẳng thể hiểu nổi tâm tư của chủ nhân nơi này, người đem ta ra khỏi nơi lao tù dơ bẩn kia, chỉ cần ta đến đây thành người làm vườn, phải biết rằng, ta trước kia chỉ là một tên ngục tốt mà thôi!
A Ba ta là một cô nhi, không có thân nhân, thậm chí cái gọi là bà con xa cũng chẳng có, cho nên ta không có tên, đơn giản chỉ vì ta lớn lên gầy gò giống hệt cây cổ thụ chỉ có ba cành mọc méo mó cạnh bờ sông, cho nên ta gọi là A Ba.
62 “Ngươi muốn ta cả đời đều phải nhớ kỹ sự ban ân của ngươi dành cho ta hay sao? Đừng nghĩ, ta không cần, không cần hết thảy sự bố thí của ngươi, ta chỉ cần……!”
Thanh âm trầm thấp kia chợt biến thành tê thanh kiệt lực rít gào, rõ ràng đang lên án, nhưng sao lại thê lương như vậy,
“Ta không cần ngươi làm tất cả vì ta như vậy a, không cần!”
“Phụ hoàng đi rồi, thế nhưng người lại mỉm cười mà ra đi, người nói rốt cục người có thể cùng Tiểu Văn gặp lại, thế nhưng ngươi lại không cho phép ta chết đi để gặp lại ngươi, bởi vì thi thể của mình ngươi cũng không cho ta thấy lần cuối, ngươi hận ta, nên muốn dùng cách này tra tấn ta ư?”
“Nếu là như thế, vậy thì ngươi đã thành công rồi!”
Nở nụ cười thê lương, dưới ánh trăng nở một nụ cười, không rơi lệ, lại so với khóc càng tuyệt vọng hơn,
“Ta sẽ chờ, chờ đến khi ngươi nguyện ý gặp lại ta mới thôi!”
Ta không hiểu nguyện ý gặp lại kia đại biểu cái gì, ta đoán, có lẽ là chết đi!
Khi đó ta mới biết được, thứ so với cái chết còn thống khổ hơn, thật sự tồn tại!
Thời gian vẫn trôi qua, ta tò mò phát hiện hộ vệ trung thành kia, hộ vệ mọi người đều gọi hắn là Tiểu P từ lúc thập thất hoàng tử rời đi đã không thấy đâu nữa.
63 Lúc đó ta nở nụ cười, có lẽ là vậy, có lẽ người ngốc không phải ta, mà là thập thất hoàng tử vì yêu là trả giá hết thảy, là Vương gia chờ đợi ái nhân suốt mười bảy năm, là người ngốc nghếch cứ mãi giãy dụa mà sống kia a!
Ngày hôm sau, ta thức dậy rất sớm, lại thấy Vương gia mặc y phục xanh thẫm đứng trong ánh mặt trời, vẫn anh tuấn tiêu sái như trước, thậm chí còn có thể thấy tươi cười nở trên môi u.
64 Cõi trần mênh mang, bánh xe lăn cuồn cuộn không dứt,
Trên quan đạo, mấy chục vạn binh sĩ cùng tiến về phía trước, không khó thấy được, chiếc xe ngựa màu lửa đỏ ở trung tâm kia!
Tựa vào tấm đệm thoải mái đằng sau, là đồ Hổ Khâu tặng.
65 Có người cúi xuống ôm lấy Tiểu Thiên đang hấp hối, đau đớn lau đi dòng máu đỏ tươi đang chậm rãi chảy xuống từ khóe môi,
“Ha hả, Tiểu ~ P ~!”
Đưa tay khẽ chạm vào người đã từng quan tâm tới mình rồi sau lại rất nhanh trở thành người lạ,
“Vì sao lại ngốc như vậy ~?”
Ra sức chà lau dòng máu đỏ tươi vẫn không ngừng chảy ra, cho dù đã tận mắt chứng kiến bao cuộc chém giết, thế nhưng đối mặt với mọi đau đớn của Tiểu Thiên, y lại không biết phải làm sao!
“Khụ khụ ~!” Cố gắng nhoẻn miệng nở một nụ cười, “Ngươi, ngươi không hận ta sao?”
“Không hận, không hận!”
Muốn đưa tay điểm huyệt, cầm máu cho Tiểu Thiên, thế nhưng, lại bị đôi tay lạnh như băng kia ngăn lại.
66 Ôm thân hình tái nhợt của hắn, ta sợ hãi, sợ hắn sẽ chết, ngày đó, khi ta vén rèm lên ấy, ta đã chấn kinh rồi!
Ta vĩnh viễn cũng không nghĩ rằng, người vĩnh viễn sẽ luôn nở nụ cười kia lại lựa chọn phương thức ấy để rời khỏi thế giới này, ta nghĩ hắn sẽ luôn ra sức đứng lên sau mỗi lần ngã xuống như trước, thế nhưng một khắc kia, ta biết mình đã sai rồi, sai khi nghĩ rằng hắn thực kiên cường, sai khi để vẻ tươi cười kiên cường bên ngoài của hắn lừa gạt!
Kỳ thực hắn rất yếu ớt, yếu ớt đến mức một va chạm nhẹ cũng có thể khiến hắn ngã xuống!
Vuốt ve khuôn mặt trắng như sứ của hắn, đau lòng lại càng tăng thêm.
67 Ngày đó ta vẫn canh giữ trước Vương phủ yên tĩnh kia như trước, bức hoành treo trên cao kia tựa như đã chứng minh, Vương gia của ta vẫn không hề rời đi!
Vẫn là ngày đó, nhìn Vương gia ôm Tiểu Thiên trầm trầm hôn mê trở về, phía sau là thị vệ đã mất tích...
68 Không gian hoang vu bao trùm hết thảy, chỉ có một gian nhà tranh vẫn đứng thẳng, trên đường dẫn tới hoàng tuyền, có một người vẫn đứng lặng ở nơi ấy!
“Tiểu Văn ~1”
Chạy vội tới, đó là lần đầu tiên nhìn thấy thân ảnh kia suốt hai mươi năm qua, chân chân thật thật chạm được vào người ấy!
“Ta yêu ngươi!”
Gắt gao ôm nhau, có nên thấy bi ai hay không? Bi ai vì chỉ khi chết mới có thể gặp lại nhau, thế nhưng, chỉ cần như vậy thôi, đã không oán không hối gì nữa!
“Ta cũng vậy!”
Ôm chặt bờ vai của hắn, nhẹ nhàng thốt ra, thốt ra mọi cảm tình chôn giấu suốt một đời, ta yêu ngươi, yêu ngươi mà chờ ở nơi này, yêu ngươi mà không oán không hối một đời một kiếp!
Thứ gì đang lăn xuống, thứ gì đang nở rộ, thứ gì đang bồi hồi trong lòng hai người?
Gặp lại sau hai mươi năm chờ đợi, có lẽ giờ khắc này, thật sự, thật sự đã mong mỏi từ rất lâu rồi!
Thời gian lẳng lặng trôi qua, nếu có thể, cho dù chỉ dừng lại một chút thôi, cũng cầu xin nó vì bọn họ mà dừng lại!
Một bàn tay tái nhợt vỗ lên bả vai Tiểu Văn
~Cảm thấy y chợt run rẩy, đó là sự vui sướng khi được gặp lại!
Ngẩng đầu, đáp lại là một khuôn mặt đẫm nước mắt, khẽ mỉm cười, thế nhưng, rất nhanh liền đổi thành một khuôn mặt nghiêm túc,
“Ngươi hai mươi năm này làm được những chuyện tốt gì rồi?”
“Ngô ~!” Cúi đầu, không nhìn Tiểu Văn nữa, vì sao mỗi lần y muốn nói gì đó lại có biểu tình nghiêm túc như vậy.
69 Tình, là thứ gì?
Là đồ vật? Là dục vọng? Hay là cái gì?
Tình bạn, tình thân, tình yêu lại là cái gì?
Là cái gì?
Đó hẳn là một ván bài đi, một ván bài vĩnh viễn không thể nhìn thấy kết cục, mà con người sa vào trong ván bài ấy lại là những dân nghiện cờ bạc mãi mãi điên cuồng!
Thắng thua chỉ trong chốt lát!
Thế nhưng, số tiền đặt cược lại quyết định sự thắng thua lớn nhỏ của ván bài!
Ngày đó, thế giới đều tiến nhập bóng tối, không trung màu đen, mặt đất màu đen, dòng sông màu đen, màu đen tựa hồ đã tuyên cáo sự thống trị của nó ở nơi này ~
Ba nam nhân sau một năm bôn ba, liền tiến nhập giấc ngủ nặng nề
~Trong cơn mộng mị ngập đầy bóng tối có người đang tới gần, tới gần thân thể của bọn họ, tới gần linh hồn của bọn họ
~“Ta là Lâm Mộng Vong, cũng chính là Mạnh Bà mà người nhân gian các ngươi hay gọi.
70 Ba người, cho dù cách xa nhau ngàn dặm, nhưng đều chung một nỗi ngờ vực!
Từ bỏ sao?
Nếu đó là giả, vậy việc từ bỏ ấy sẽ khiến bọn họ mất đi thứ trọng yếu nhất trong sinh mệnh bọn họ!
Nếu là thật thì sao?
……
Một chiếc chìa khóa với ba mảnh nhỏ,
Thiếu một mảnh, vậy sẽ thất bại……
Thật sự phải từ bỏ sao?
……
Ván bài này người thắng là ai?
Là ai?
Là ai ư?
Kết quả sẽ theo thời gian quay ngược lại mà dần hé lộ……
……
……
Triêu Dương năm thứ bốn hai, sau khi tiên đế Chập Tích băng hà một năm, sau khi ngôi vị hoàng đế bị bỏ trống một năm, thập nhị hoàng tử Vũ Văn Hoàng liền lên ngôi, sửa niên hiệu thành Vĩnh Liêm.
71 Phối hợp diễn không thể thiếu Tiểu P: Vốn tên là Trương Bích Cô, y vô cùng trung thành với Thất hoàng tử, không tiếc hi sinh sinh mệnh của mình, yêu mến Tiểu Thiên, không tiếc vì hắn vào nơi nước sôi lửa bỏng, ôn nhu, thiện lương.