Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Ta Không Khóc

Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 71
Chương mới nhất: Chương 71: Tổng Kết Nhân Vật
Cập nhật cuối: 8 năm trước
Editor: XẹttrnBeta :Diên (Phong Diên Cốc) + XẹtThể loại: xuyên không, cổ trang cung đình, nhất thụ nhất công, ngược luyến tàn tâm…Ta chúc người tìm được hạnh phúc chân chính của mình.

Danh sách chương Ta Không Khóc


Chương 41

41 (Hai chương này vẫn là lời của Khanh nha)

Cửu hoàng tử bức vua thoái vị thất bại, mất mạng ngay tại trận, bởi vì Hoàng Thượng pháp ngoại khai ân, miễn tử tội cho đứa con này, chỉ còn lưu đày biên cương!

Ngày đó, ta ở bên giường, hắn lẳng lặng tựa vào đầu giường, ta kể, hắn nghe

~Thực yên tĩnh, nhưng ai cũng biết khoảng thời gian yên tĩnh này chỉ kéo dài một lúc mà thôi.


Loading...

Chương 42

42 Không phải mưa, cũng không phải sương sớm, mà là nước mắt của một người nam nhân!

Y yêu ngươi, y vẫn luôn yêu ngươi, ta biết, thế nhưng lúc ấy ta cũng yêu ngươi, cho nên ta lựa chọn bảo trì trầm mặc, lẳng lặng nhìn y giãy dụa, thống khổ, chạy trốn, rồi chết đi!

Y dùng sinh mệnh để thoát khỏi tình yêu của ngươi, thế nhưng ngươi lại buộc y phải dùng đến sinh mệnh để chứng minh y không yêu ngươi, là ngươi lúc ấy chỉ biết trách móc, vẫn là tình yêu đã khiến ngươi trở nên điên cuồng!

Luật Duyến, ngươi có phải đã từng nghĩ thời gian có thể xóa nhòa hết thảy, kể cả tình yêu?

Khẽ vuốt ve đầu nam nhân, trên mái đầu ấy đã trộn lẫn một chút sắc bạc, hóa ra ngươi cũng sẽ già đi, hóa ra nam nhân từng oai phong một cõi, từng phong lưu phóng khoáng, từng vì yêu mà trở nên cố chấp, cũng sẽ già đi!

Luật Duyến, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, ngươi có thật sự yêu người này không? Tại sao lại dùng phương pháp tàn nhẫn nhất trốn tránh tình yêu của người này!

Tình yêu của ngươi, là quá mức tàn nhẫn, hay là quá mức vô tư?

“Mặc kệ hắn yêu hay không yêu, hắn cũng phải hảo hảo sống!”

“……”

“Hắn chết vì giang sơn của ngươi!”

“Đối với ngươi không cần……!”

Đẩy ta ra, thân thể đã không còn cường tráng như trước run rẩy đứng giữa tẩm cung rộng lớn, không có thị vệ, không có cung nữ, chỉ còn lại hai nam nhân đã trải qua thật nhiều tang thương.


Chương 43

43

Trên khuôn mặt trắng bệch đến yếu ớt là dấu tay hồng đậm, người trước mắt kia nhìn ta, mà ta không còn dám nhìn y nữa, thế nhưng bàn tay đang run rẩy đã vạch trần sự phẫn nộ và yếu đuối vừa rồi của ta!

“Ngươi, ngươi đã biết rõ hết, có đúng không!”

Lùi về phía sau, rời đi, không quay đầu lại nữa, nhưng rồi đôi chân chợt đứng sững lại trước cửa,

“Đừng tiếp tục sai lầm nữa, mau thu hồi mọi quyền lực của Tiểu Thiên lại đi!”

“Như vậy hắn sẽ còn chết nhanh hơn! Yên tâm, đám đại thần kia sẽ không để Tiểu Thiên đang nắm giữ quyền lực như vậy phải chết đâu!”

“Chập Tích, coi như ta cầu xin ngươi, đừng hận y nữa, y yêu hay không yêu ngươi, thực sự quan trọng đến thế ư? Hắn cũng không phải con y a!”

“Vì sao lại không hận, vì sao! Ta chính là muốn hận, hận y đã không dám yêu, hận y cứ như vậy mà bỏ đi, hận tất cả những kẻ ở vương triều này, hận bọn chúng vì sao không để chúng ta yêu nhau!”

Ngoài tẩm cung là một mảnh tối đen, chỉ có ánh trăng nhạt nhòe yếu ớt xé rách màn đêm hắc ám.


Chương 44

44

Có người từng hỏi, khi hắc ám bao phủ toàn thân ngươi, khi ngươi mở mắt ra người ngươi muốn nhìn nhất là ai?

Vợ? Là thân nhân?

Huệ Thành Thiên, vậy còn ngươi? Ngươi muốn nhìn thấy ai?

Thân nhân? Ta có, nhưng thân nhân của ta không thương ta!

Vợ? Từng có, nhưng người vợ ta yêu không phải là ta!

Ta đây muốn nhìn thấy ai ư?

Có lẽ bản thân ta cũng không muốn nhìn thấy ai cả, có lẽ, lẳng lặng đứng trong bóng đếm cũng đã là một loại hạnh phúc!

Không cần phải đứng dưới ánh dương quang bị người người châm chọc, chửi rủa, cười nhạo

~Hóa ra bầu trời đêm không có chút ánh đèn neon nào lại trở nên rộng lớn đến vậy!

Thoát khỏi hắc ám, thấy duy nhất chỉ là một mảnh trăng tròn.


Chương 45

45 “Ta đáp ứng ngươi!”

Có lẽ làm thế thực ngốc, vốn có thể tự do, nhưng rồi lại bị cuốn vào vòng yêu hận của người khác, nên thấy may mắn hay bất đắc dĩ đây…

Vầng thái dương hôm đó thật lớn, ta biết Tiểu P ở ngoài cung chờ ta, thế nhưng, có phải bước một bước ra ngoài này, hết thảy đã không thể vãn hồi được nữa hay không?

“Ngươi yêu phụ thân Tiểu Từ, nên mới trả thù ư?”

Không nhìn mặt hắn, ta không biết vì sao, trong không khí lại tràn ngập tuyệt vọng như thế.


Chương 46

46 “Chết tiệt, đồ điên!”

Có người đánh vỡ sự tĩnh lặng này, thanh âm quen thuộc như vậy, ta biết, là của ngục tốt thô lỗ kia!

Gã dùng chăn bao trùm lấy ta, gã là người tốt, mồm miệng nói chuyện thì rất khó nghe, nhưng lại không muốn ta chịu thương tổn!

Muốn giãy dụa nhìn mảnh trăng kia một chút,

“Ngươi thần kinh a, đừng nhúc nhích, nếu không ta cũng bị chiếu vào mất!”

Ta nở nụ cười, tấm chăn rách nát đã bán đứng lời nói của ngục tốt, kỳ thực tấm chăn nho nhỏ kia sao có thể trùm kín được thân thể của hai nam nhân đây?

“Ngươi ngây ngô cười cái gì a? Ngươi bị điên thật rồi!”

Nước miếng bay tứ tung, thế nhưng ta vẫn như trước nở nụ cười, “Đúng vậy, ta đang phát sốt mà!”

“Hừ, thật nhàm chán!”

Xuyên qua tấm chăn, có thể thấy bóng tối đã bao trùm tất cả, ta mới phát hiện ban đêm đã không còn ánh trăng nữa, hay là vì mắt ta đã không thể mở ra nổi nữa rồi?

Thế nhưng ta không mở miệng hỏi, bởi vì ta đang ngủ!

Mọi vật đều trở nên hắc ám, cái gì cũng không có, cái gì cũng không thừa lại, tựa như ngay cả hô hấp cũng đã đình chỉ lại rồi.


Chương 47

47 “Đừng khẩn trương, đó chỉ là một sai lầm mà thôi. ” Nét bi thương chợt lóe lên, không ai phát hiện ra, ai cũng nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác.

“Thật lâu trước kia, có một người rất đáng thương.


Chương 48

48 “Nhưng mà, nhưng mà ta không nhớ gì hết a!”

Nhẹ nhàng đến gần Tiểu Thiên, khẽ xoa mái tóc mềm mại của hắn, “Ngươi chỉ là một nửa của người kia thôi, sự cố chấp của người ấy ngươi cũng chỉ có một nửa, không nhớ gì cũng là lẽ thường thôi!”

“Vậy, người kia đâu?”

“Ai cơ?” Ôn nhu cười.


Chương 49

49 “Ta tôn trọng lựa chọn của hắn, giống như năm ấy hắn không bắt ép ta phải lựa chọn vậy. ”

“Nhưng ngươi không thấy tịch mịch sao?”

“Tịch mịch, rất tịch mịch, nhưng ta sẽ chờ……!”

“Ngươi còn muốn chờ bao nhiêu năm nữa, một ngàn năm? Một vạn năm?”

Cuồng phong thổi qua, tựa như cuốn theo bao ưu sầu, mà cũng cuốn đi mất sự khoát hoạt,

Thế nhưng……

Vẫn tươi cười như trước……

Người này, y vẫn luôn xinh đẹp như thế,

Đẹp đến mức khiến kẻ nào bước qua hoàng tuyền cũng cam nguyện uống hết chén canh quên mọi thứ từ kiếp trước kia……

Mãi đến khi kẻ ngốc kia xuất hiện!

Hứa hẹn của người này đã muốn theo hai nửa linh hồn kia mà biến mất, nhưng, là hoàng tuyền, đã lưu lại lời hứa khi ấy của y……

“Vĩnh viễn!”

Y sẽ vĩnh viễn chờ hắn……

Tại hoàng tuyền không có lấy một giọt nước này,

Vĩnh viễn chờ hắn……

.


Chương 50

50 “Yêu, không phải là phu quân đấy ư, sao lại rảnh mà đến thăm chốn lao lý này chứ?”

Không ôm lấy hắn, rất bẩn. Không phải hắn bẩn, mà là ta bẩn!

“Ngươi, ngươi thật thấp hèn, thật vô sỉ.


Chương 51

51 <2 chương="" này="" quay="" trở="" lại="" là="" lời="" của="" khiếu="" rùi:”)="">

Hận, hận hắn nháy mắt đã trở nên tàn nhẫn như thế, hận hắn vì ngôi vị hoàng đế mà giết hại bao dân chúng vô tội như thế, hận hắn dùng gương mặt của Tiểu Từ lừa gạt tình cảm của phụ thân hắn!

Nhưng mà, nếu hận, vì sao ta vẫn hoài niệm nét tươi cười xán lạn khi xưa của hắn?

Nhìn mai viên tiêu điều kia, đã không còn Tiểu Từ, cũng không còn hắn nữa!

Tiểu Thiên vì sao lại biến đổi nhiều như vậy, hay hắn vốn đã là như thế?

Cô từng đứng giữa ánh chiều tà hỏi ta, thế nhưng ta vô lực trả lời.


Chương 52

52 Ai?

Ai cũng có thể không biết, nhưng ta không thể!

Bởi vì nó là cửu đệ của ta, là cửu đệ ngay từ nhỏ mọi người đã luôn nói chúng ta rất giống nhau, hôm nay lại chết trên tay ta!

Buông kiếm trong tay, ôm lấy nó, nhưng rồi nó lại trượt khỏi tay ra……

“Vì sao lại giết ta, hoàng huynh của ta a!”

Đó là lời cuối cùng nó nói với ta, bi thương như vậy, thống khổ như vậy, không thể lý giải như vậy,

Ngươi hẳn đã biết, đến khắc cuối cùng, nó cũng không hề khép mắt lại, đó gọi là chết không nhắm mắt!

Ta gọi nó, ta khóc rống, ta điên cuồng!

Ta muốn hỏi ông trời, vì sao không chịu buông tha huynh đệ của ta, ta muốn thứ uy quyền kia, nhưng không muốn nhìn thấy bọn họ chết!

Tiểu hài tử từng chạy thay ta, nài nỉ ta dẫn nó xuất cung đã không thấy nữa,

Thiếu niên từng tràn đầy kỳ vọng luôn nói với ta muốn trở thành một anh hùng đã biến mất,

Thanh niên từng kiêu ngạo xán lạn kia đã chết rồi!

Ai có thể nói cho ta biết, là ai đã gây nên tất cả những chuyện này không?

Huệ Thành Thiên, đây là kết quả mà ngươi mong muốn sao? Nhưng ngươi hiện tại đang ở đâu chứ?

Là đang ngủ trên chiếc giường rộng lớn trong vương phủ, hay đang rên rỉ trên giường của kẻ nào!

Ta hận ngươi, hận ngươi đến không tiếc giết ngươi!

Cho nên ta đem hết thảy tội danh của ngươi viết trong tấu sớ, khi ta lớn tiếng tuyên đọc lúc ngươi không ở trên triều, ta nghĩ bản thân về sau sẽ không hối hận, thế nhưng, nước đổ khó hốt, kết cục đã định rồi.


Chương 53

53 Năm Triêu Dương thứ bốn mươi, Mục Bối tộc Hổ Khâu Diêu xé bỏ điều ước hòa bình giữa hai nước, đưa quân sang xâm chiếm vương triều Lâm Quỳnh, trong một đêm công hãm mười hai đại thành trì của Lâm Quỳnh, một hồi tinh phong huyết vũ hừng hực khí thế nổ ra, lan tràn, sử gọi đó là “Hổ việt chi loạn”.


Chương 54

54 “Nếu ta biến mất, ngươi có để ý đến không?”

Vẫn mỉm cười như trước, mỉm cười, không nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu ấy.

“Huệ Thành Thiên, ta nói cho ngươi biết, không cần phải hỏi ta câu đó, đáp án không phải ngươi đã biết rồi sao! Tốt nhất ngươi nên trở về chỗ của ngươi đi! Đừng có dùng bộ mặt đó lừa ta, ta sẽ không mắc lừa nữa đâu!”

Rít gào, rít gào chống lại ý nguyện của chính mình, ta muốn nói rằng ta rất để ý, nhưng ta cũng không muốn bị hắn lừa!

Quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của hắn, có lẽ đã thực sự lừa đến làm tổn thương hắn rồi!

“Ân, ta biết rồi!”

Vẫn cười như cũ, sau đó xoay người, không vội vàng rời đi, cũng không chậm rãi thong thả mà bước, thản nhiên bình tĩnh tựa như đã sớm đoán được câu trả lời.


Chương 55

55 Quay đầu lại, cười với người đằng sau, bóng lưng ngược ánh trăng lại trở nên mơ hồ như vậy, không thể nhìn rõ nét bi thương hay thê lương trong con người ấy nữa!

Gật đầu, vẫn trầm mặc như cũ!

Hết thảy vẫn yên lặng, một người bước phía trước, một người theo phía sau, không ai hỏi ai vì sao lại tới nơi này, cũng không ai có ý định đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng khó có được ấy.


Chương 56

56 “Khụ khụ khụ ~!”

“Không biết uống thì đừng uống nữa!”

Ôn nhu vỗ vỗ lưng Tiểu Thiên, muốn lấy bầu rượu trong tay hắn, lại bị hắn tránh đi.

“Ai nói ta không biết uống!”

Khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt mê ly, là rượu khiến người say, hay người khiến hương rượu càng nồng?

“Được rồi, ngươi uống, ngươi uống!”

Thu hồi tay, cảm thấy bản thân có chút thất thố, liền ngẩng đầu uống rượu.


Chương 57

57 “Tỉnh rồi sao?”

“Ân……!”

Căn hầm hôn ám, chậm rãi hỏi, hệt như bọn là một đôi tình nhân, mà không phải địch nhân như khi thượng triều.

“Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có, ta đã quen rồi!”

Cúi đầu đẩy cái ôm của Khiếu ra, cúi đầu mặc quần áo, không thấy Khiếu khẽ nhíu mày.


Chương 58

58 Hai tháng lặn lội đường xa, phong trần mệt mỏi, cáo biệt mọi thứ ở nơi đó, kể cả đoạn tình cảm kia, cũng vậy.

Ngày xuất phát ấy, Vũ Văn Khiếu không xuất hiện, mà Tiểu Thiên cũng chỉ mỉm cười nhìn chỗ trốn vốn là của Khiếu, sau đó liền tiêu sái rời đi.


Chương 59

59 “Ngươi yêu nàng?”

“……”

“Ta nhớ rõ ngươi chưa từng thừa nhận ngươi yêu nàng, thế nhưng sự thật lại chứng minh ngươi yêu nàng!”

“……. ”

“Ngươi có biết không, nếu ngươi sớm nói ra, nàng sẽ không chết, nếu ngươi không bỏ qua nàng, nàng cũng sẽ không chết, thậm chí nếu ngươi có thể bồi nàng nhiều hơn một chút, nàng cũng sẽ không chết như thế!”

“Đừng nói nữa ~!”

Điên cuồng rít gào, nội lực khiến Tiểu Thiên bị chấn động, đau đớn như bị đại chùy ngàn cân đạp xuống, máu theo khóe môi chảy xuống!

Không một ai tiến vào, vẫn chỉ có hai người ở đó giằng co!

“Khụ khụ, sao lại không, chẳng lẽ ta nói đúng rồi sao? Là chính tay ngươi buông nàng ra, vì sao lại muốn đổ tội giết nàng lên đầu người khác, để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn ư?”

Lau tia máu chảy xuống bên môi, kiên trì đứng thẳng, nhìn nam nhân kia chìm trong thống khổ, lòng cũng chợt nhói đau, bởi vì ít nhất nàng còn có một người nam nhân yêu mình, nhưng chính hắn, cái gì cũng không có!

“Ngươi đang trốn tránh cái gì?”

“Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu a ~!”

“Vậy ngươi mau nói a…… Khụ khụ……!”

“Được, ta thừa nhận bản thân trốn tránh, trốn tránh trách nhiệm về cái chết của nàng, thậm chí kể cả lúc nàng còn sống trên thế gian này, ta cũng vẫn trốn tránh nàng, sợ bản thân sẽ quá mức ỷ lại nàng, cho nên ta tìm, tìm thế thân thay thế nàng, không quan tâm nàng, thế nhưng ngày đó khi nàng ngã xuống, khi nữ nhân ta cho rằng sẽ không bao giờ gục ngã, lại ngã xuống, ta bắt đầu sợ hãi, sợ hãi xác nhận……!”

Vẫn trầm thấp như cũ, nhưng hòa lẫn trong thanh âm ấy là bi thương.


Chương 60

60 “Khụ khụ, con người rồi sẽ thay đổi, không phải sao?”

Cười trả lời, ngực rất đau, đau đến chết lặng rồi!

“Một năm kia ngươi rốt cục đã phải từ bỏ cái gì?”

“Chỉ là yêu hận mà thôi!”

Nhìn nhau cười, thay đổi, ai cũng đã thay đổi, không phải sao? Từng hận nhưng giờ đã yêu, từng cố chấp nhưng nay đã từ bỏ, từng là bạn tốt nay đã trở thành người lạ.


Loading...

Truyện cùng thể loại

Phu Lang Ngốc Của Ta

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 50


Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 130




Thập Thất Thiếp

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 173


Phan Kim Liên Trọng Sinh

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 68


Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 84


Chất Tử Điện Hạ

Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ, Ngôn Tình

Số chương: 171



Cuộc Chiến Thượng Vị

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 148