Chương trước: Chương 62
1. Chương 1: Ông Trời Cũng Có Lúc Phạm Sai Lầm
2. Chương 2: Ông Trời, Ta Sai Rồi!
3. Chương 3: Thằng Hề Hạng Nhất
4. Chương 4: Trộm Đi Yêu Thương
5. Chương 5
6. Chương 6
7. Chương 7: Hóa Ra Ta Vẫn Chỉ Là Một Kẻ Ngốc
8. Chương 8
9. Chương 9
10. Chương 10
11. Chương 11: Nụ Cười Như Đang Khóc
12. Chương 12
13. Chương 13
14. Chương 14
15. Chương 15
16. Chương 16
17. Chương 17: Ta Không Cần Ngôi Vị Hoàng Hậu
18. Chương 18
19. Chương 19
20. Chương 20
21. Chương 21
22. Chương 22
23. Chương 23
24. Chương 24
25. Chương 25
26. Chương 26
27. Chương 27
28. Chương 28
29. Chương 29
30. Chương 30
31. Chương 31
32. Chương 32
33. Chương 33
34. Chương 34
35. Chương 35
36. Chương 36
37. Chương 37
38. Chương 38
39. Chương 39
40. Chương 40
41. Chương 41
42. Chương 42
43. Chương 43
44. Chương 44
45. Chương 45
46. Chương 46
47. Chương 47
48. Chương 48
49. Chương 49
50. Chương 50
51. Chương 51
52. Chương 52
53. Chương 53
54. Chương 54
55. Chương 55
56. Chương 56
57. Chương 57
58. Chương 58
59. Chương 59
60. Chương 60
61. Chương 61
62. Chương 62
63. Chương 63
64. Chương 64
65. Chương 65
66. Chương 66
67. Chương 67
68. Chương 68
69. Chương 69
70. Chương 70
71. Chương 71: Tổng Kết Nhân Vật
Lúc đó ta nở nụ cười, có lẽ là vậy, có lẽ người ngốc không phải ta, mà là thập thất hoàng tử vì yêu là trả giá hết thảy, là Vương gia chờ đợi ái nhân suốt mười bảy năm, là người ngốc nghếch cứ mãi giãy dụa mà sống kia a!
Ngày hôm sau, ta thức dậy rất sớm, lại thấy Vương gia mặc y phục xanh thẫm đứng trong ánh mặt trời, vẫn anh tuấn tiêu sái như trước, thậm chí còn có thể thấy tươi cười nở trên môi u.
Đi đến bên cạnh y, ta nghĩ ta đã khóc!
Ta thật sự khóc!
Gió nhẹ thổi qua, hoa mai nở rộ,
Trong mai viên
Một người làm vườn thô lỗ,
Một Vương gia theo gió biến mất,
Một người mỉm cười nhìn ánh sáng mặt trời,
Một người……
Khóc……!Bản bi kịch – Hoàn
Xem tiếp: Chương 64