Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sỹ Đồ Phong Lưu Chương 599: Miễn Bàn (1)

Chương trước: Chương 598: Người Quen



- Đừng dùng súng.

Dương Phàm vội vàng nói nhỏ với Lâm Chí Quốc. Lâm Chí Quốc gật đầu xông tới trước. Bảy tám tên trước mặt đều cầm chai bia trong tay. Chỉ thấy Lâm Chí Quốc như con hổ lao vào đám người mà múa quyền múa cước, tiếng ôi chao không ngừng vang lên. Không đầy 3 phút đồng hồ, đám người này đã nằm hết trên mặt đất. Tên kia vừa nãy còn mạnh miệng lúc này hoảng hốt, cầm chai bia trong tay nơm nớp lo sợ nhìn Lâm Chí Quốc mà nói:

- Mày muốn làm gì?

Lâm Chí Quốc hừ một tiếng, đưa tay túm áo hắn, ấn người lên bàn, đầu đặt trên giá nướng, cười lạnh một tiếng mà nói:

- Mày vừa nãy không phải rất kiêu căng sao? Không phải muốn bọn tao nằm ra ngoài sao?

- Tao cảnh cáo mày, bố tao là ...

- Chuyện gì thế này?

Một tiếng hét lớn từ đằng sau vang lên. Dương Phàm vừa quay đầu lại thì thấy là mấy cảnh sát.

Người cầm đầu Dương Phàm thấy có chút quen mặt, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra. Cảnh sát vừa lao vào phòng đã lớn tiếng kêu:

- Chuyện gì xảy ra thế này? Ồ? Đây không phải Bao thiếu gia sao?

Thấy cảnh sát tới, Dương Phàm đưa tay ra hiệu cho Lâm Chí Quốc. Lâm Chí Quốc buông tên kia ra rồi trở lại bên cạnh Dương Phàm.

- Phó cục trưởng Trương đến vừa đúng lúc, chúng tôi đang ăn cơm thì có một đám người tiến vào đánh chúng tôi. Anh mang về chiêu đã cho tốt một chút. Ba con ranh kia lưu lại.

Thấy cảnh sát đến, tên kia vừa nãy còn sợ chết khiếp liền lớn tiếng quát. Hai cô gái biết hắn là ai nên sợ đến độ cả người run lên, muốn chạy mà không dám chạy.

Tên cảnh sát đến là người Dương Phàm quen đã lâu, trước kia là phân cục trưởng Đông Hồ, bây giờ là phó cục trưởng thường trực Trương Khắc Kỷ - cục Công an tỉnh thành.

Trương Khắc Kỷ vừa thấy hiện trường biết bên trong có vấn đề gì. Trương Khắc Kỷ liền nhăn nhó mà nói:

- Bao thiếu gia, việc này không tốt lắm. Bên anh nhiều người, điều này nói ra sợ người ta không tin. Tôi thấy mỗi người lui một bước, bảo anh ta trả tiền thuốc men rồi bỏ qua.

Hai mắt Trương Khắc Kỷ rất độc, Dương Phàm vẫn ung dung đứng bên nhìn chằm chằm mình, do đối phương đeo kính râm nên không thấy rõ mặt. Không biết chừng đây cũng là một người mạnh mẽ trong tỉnh Giang Nam. Một người đánh ngã bảy tám tên, ông chủ của vệ sĩ đó là loại lương thiện sao? Cho nên Trương Khắc Kỷ mặc dù không nhận ra Dương Phàm, nhưng trong lòng cũng hơi e ngại.

Người đàn ông trung niên từ đầu đến giờ không nói chuyện, lúc này đứng lên trừng mắt nhìn Hiểu Nguyệt, nghiêm khắc nói:

- Hiểu Nguyệt, cô phải trả giá vì hành vi của mình.

Hiểu Nguyệt không hề sợ hãi đi tới trước một bước, ưỡn ngực lớn tiếng nói:

- Cái gì mà trả giá? Không phải là phân đến nơi kém sao? Tôi thấy anh không cần lo lắng, mà tôi lại thấy anh nên lo lắng cho mình đi.

Vừa nói Hiểu Nguyệt liền ngẩng đầu nhìn Dương Phàm, thấy ông anh đang cười cười khen ngợi mình.

Dương Phàm lúc này đã nhận ra Trương Khắc Kỷ, liền quay đầu tháo kính xuống rất nhanh, nháy mắt với Trương Khắc Kỷ rồi đeo lại. Mắt Trương Khắc Kỷ rất sắc, liếc mắt một cái là nhận ra Dương Phàm là quý nhân trong đời mình. Trương Khắc Kỷ thật ra biết Dương Phàm lúc này đang là phó bí thư tỉnh ủy, chỉ là chức vụ của hắn còn chưa đủ tư cách dựa dẫm vào mà thôi. Trương Khắc Kỷ trước kia cũng muốn đến ôm đùi, đáng tiếc Dương Phàm không quá nhiệt tình, Trương Khắc Kỷ muốn dán vào cũng không có cơ hội.

- Anh, anh .... ngài ...

Trương Khắc Kỷ há hốc mồm, vẻ kinh ngạc rất nhanh đã biến mất, trong nháy mắt biến thành vô cùng nghiêm túc nói với Hiểu Nguyệt:

- Nữ đồng chí này, mời đồng chí nói một chút xem có chuyện gì xảy ra? Có phải là bọn họ mượn rượu mà sàm sỡ các cô? Các cô yên tâm, chỉ cần nói thật, cục Công an thành phố sẽ làm chủ cho các cô.

Dương Phàm thiếu chút nữa phì cười, tên Trương Khắc Kỷ này phản ứng nhanh thật. Như vậy cũng tốt, Trương Khắc Kỷ đi ra làm một chút, cũng giảm không ít chuyện:

- Không phải sàm sỡ, là hiếp dâm không thành.

Dương Phàm thản nhiên nói một câu, đầu tiên định tội danh đã.

Bao thiếu gia bên trong chính là – Bao Lực – con trai của chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Bao Minh Nghị, người này mở một công ty xây dựng ở tỉnh thành. Báo tỉnh muốn công ty này quảng cáo, người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi ngồi giữa phòng là chánh văn phòng của báo tỉnh, hắn ta gọi Hác Nam và hai nữ sinh viên thực tập đến mời rượu. Kết quả Bao Lực liếc mắt một cái là coi trọng Hác Nam, một mực trêu đùa. Hiểu Nguyệt mấy lần còn muốn chạy, nhưng đều bị người của Bao Lực cản lại, đi vào toilet cũng có người đi theo. Hiểu Nguyệt biết người như thế này không có chuyện gì không dám làm, cũng rất khó bị trừng phạt, không thoát khỏi lại không muốn bị thiệt, vì thế Hiểu Nguyệt ở trong toilet liền gọi điện cho Dương Phàm. Như vậy vấn đề của mình vừa được giải quyết, đồng thời còn có thể cứu hai cô sinh viên thực tập kia.

Trương Khắc Kỷ nghe thấy Dương Phàm nói như vậy, trong lòng thật ra vô cùng hoảng sợ. Bao Minh Nghị dù như thế nào cũng là cán bộ cấp bộ, mặc dù nói quyền lên tiếng ở Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân không lớn, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn mà? Trương Khắc Kỷ do dự như vậy, Dương Phàm liền sa sầm mặt. Trương Khắc Kỷ rất nhanh cẩn thận suy nghĩ. Trương Khắc Kỷ thầm nghĩ phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi như vậy dù như thế nào cũng phải mạnh hơn chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân nhiều, đề tài này không khó để lựa chọn.

Đúng lúc này Bao Lực ở bên trong lớn tiếng hét:

- Trương Khắc Kỷ, tôi thấy lão không muốn làm phó cục trưởng rồi.

Trương Khắc Kỷ vừa nghe thấy thế mặt liền sa sầm lại, lớn tiếng nói với Bao Lực ở bên trong:

- Rất tốt, rõ ràng là phạm tội còn dám uy hiếp cảnh sát, mang mọi người về cục cho tôi.

Mấy cảnh sát phía sau còn tưởng Trương Khắc Kỷ uống nhầm thuốc, không ngờ dám do dự. Đang khi bọn họ do dự, Trương Khắc Kỷ tức giận đoạt lấy còng trong tay một tên cảnh sát, đi nhanh vào trong, chạy tới trước mặt tên chánh văn phòng báo Tỉnh.

Trương Khắc Kỷ không thể nghi ngờ là biểu hiện mình anh dũng một chút, chẳng qua hắn lại có chút lo lắng Bao Minh Nghị, cho nên lựa chọn chánh văn phòng toàn soạn báo. Chánh văn phòng này cũng biết Trương Khắc Kỷ, không khỏi có chút bối rối nói với Trương Khắc Kỷ:

- Phó cục trưởng Trương, anh đây là ...

- Là cái rắm.

Trương Khắc Kỷ khó chịu mắng một câu, thuần thục còng tay tên này lại, sau đó hét lên với cấp dưới:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt người. Anh, gọi thêm người đến đây.

Mấy cảnh sát thấy thế cũng không có lựa chọn nào khác. Dù sao lãnh đạo đã lao lên trước, dù tương lai xảy ra chuyện gì cũng không đến lượt bọn họ phải gánh chịu.

Cảnh sát đang luống cuống tay chân bắt người, Bao Lực vẫn không ngừng hét lên:

- Bọn mày làm gì? Bọn mày muốn chết ư?

Kết quả không ai để ý đến hắn, nhưng cũng không cảnh sát nào đi còng hắn. Dương Phàm đứng bên cười lạnh một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho Lâm Chí Quốc.

Lâm Chí Quốc hiểu ý từ từ đi tới trước mặt Bao Lực, cười hắc hắc mà nói:

- Mày rất thích lớn tiếng thì phải, đây là tạo âm thanh hỗn loạn, mày biết không?

Vừa nói Lâm Chí Quốc vung tay lên không biết dùng cách nào mà cằm Bao Lực trật khớp. Bao Lực lúc này im rồi, mặt lúc trước đã tái nhợt bây giờ lại đổ mồ hôi lạnh vì đau.

- Mày, bọn mày ... tôi là chánh văn phòng báo Tỉnh, tôi sẽ đưa lên báo chí.

Chánh văn phòng báo tỉnh lúc này không nhịn được muốn kêu lên. Lâm Chí Quốc thuận tay vung lên, cằm hắn cũng bị chỉnh.

Sau khi biểu diễn trước mặt cảnh sát như vậy, Lâm Chí Quốc từ từ đi tới bên cạnh Dương Phàm. Lúc này hai cô gái bên cạnh Hiểu Nguyệt liền ngây ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Phàm đang chắp tay sau lưng.

- Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này?

Một tên béo vội vàng chạy vào, đầu đầy mồ hôi lạnh lớn tiếng nói.

- Các vị. Các vị. Nể mặt tôi, việc này bàn lại, bàn lại. Ồ, đây không phải phó cục trưởng Trương sao? Trời ạ, sao Bao thiếu gia lại như vậy. Hiểu lầm. Hiểu lầm mà.

Tên béo sau khi xuất hiện liền vội vàng gật đầu cúi người giảng hòa. Tên béo cười rất thật, làm người ta muốn chán ghét cũng không được. Chỉ riêng bộ dạng và thái độ này của hắn, buôn bán không đông khách cũng khó.

Trương Khắc Kỷ dang ước gì chuyện này giải quyết riêng. Cho dù đắc tội phải chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh, trong lòng đều rất lo lắng mà. Hơn nữa Dương Phàm người ta cũng không coi mình là người cùng nhà mà. Thật lòng Trương Khắc Kỷ mà nói, tôi chỉ là đi ngang qua, một cơ hội biểu hiện mà thôi. Nếu là 10 năm trước gặp phải chuyện này, Trương Khắc Kỷ sẽ không do dự có lựa chọn, liều mạng đắc tội với người cũng muốn ôm lấy đùi phó bí thư tỉnh ủy Dương. Nhưng bây giờ Trương Khắc Kỷ đã gần 50 tuổi, lúc này cấp bậc mặc dù không cao nhưng quản an ninh trật tự trong cục, cuộc sống hàng ngày khá nhàn hạ. Phó bí thư Dương nếu tỏ rõ thái độ thì còn được. Chính là vì không sợ kẻ trộm ăn trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương. Càng là già thì lá gan càng nhỏ, càng lên cao nước càng sâu, Trương Khắc Kỷ ôm thái độ bảo vệ mình để xử lý chuyện này.

Cho nên Tên béo vừa nói chuyện, Trương Khắc Kỷ lập tức dừng tay, đám cấp dưới khác cũng muốn dừng tay chẳng qua Trương Khắc Kỷ kịp thời dùng ánh mắt nói cho mọi người, bọn mày tiếp tục bắt đám người khác, đừng còng tay Bao Lực là được mà.

Dương Phàm lúc này đang đứng ở đằng sau, bên cạnh có ba cô gái. Hai cô gái trong đó rất khẩn trương đến độ chân đang run lên. Hiểu Nguyệt thật ra lại không hề lo lắng. Theo Hiểu Nguyệt thấy không có việc gì Dương Phàm không làm được. Lâm Chí Quốc cũng không nói gì, khoanh tay đứng ở bên cạnh Dương Phàm, ánh mắt thi thoảng nhìn quanh như dã thú.

Tên béo lấy thuốc ra, đang định mời thuốc thì đâm đầu đến là ánh mắt đầy sát khí của Lâm Chí Quốc. Tên béo làm sao đã gặp được người tay dính không ít máu như Lâm Chí Quốc, lúc ấy sợ hãi đến độ tay run lên rơi điếu thuốc xuống đất.

Tên béo thật ra có ánh mắt rất sắc, liếc mắt một cái là nhận ra Dương Phàm là quái vật quá lớn. Tên béo đã gặp nhiều trường hợp, khí thế người ở địa vị cao không phải là chiếc kính râm có thể che đậy.

- Vị quý khách này, ngài xem chuyện này giải quyết riêng được không. Tôi là Triệu Hữu Phúc, nơi này do tôi mở.

Tên béo do dự một chút, định đến gần Dương Phàm mà nói chuyện, kết quả Lâm Chí Quốc liếc nhìn một cái. Tên béo không khỏi lạnh buốt sống lưng, thầm nghĩ không biết tên này từ đâu mà có ánh mắt như vậy?

Tên béo cười khổ một tiếng thấy cảnh sát đã dừng tay, lau mồ hôi cười cười lấy lòng Dương Phàm:

- Cái này, chú tôi là trưởng ban thư ký Triệu – ủy ban nhân dân tỉnh thành. Vị Bao thiếu gia bên trong là con trai của chủ tịch Bao – Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh. Khí độ của ngài cũng không bình thường, chỗ tôi là điểm đến của ủy ban nhân dân tỉnh ...

Tên béo lắp bắp nói, nhưng không ngờ Dương Phàm xua tay nói:

- Tôi biết, nhưng tôi càng biết một điều trước mặt pháp luật mọi người là ngang hàng. Em gái tôi thiếu chút nữa bị người cưỡng dâm, nếu là anh có thể cứ thế mà quên không?

Vừa nói Dương Phàm không nhìn Tên béo nữa, quay đầu lại nói với Trương Khắc Kỷ:

- Trương Khắc Kỷ, động tác nhanh một chút, đừng ảnh hưởng việc kinh doanh của người ta.

- Hả ...

Tên béo ngây ra đó, thầm nói mình đã báo tên hai vị đại thần rồi, sao không cho mặt mũi cơ chứ? Tên béo có chút tức giận muốn phát tiết, nhưng lại suy nghĩ. Nói thật ra quyền lực của chủ tịch Bao Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh không bằng trước kia, nhưng trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân tỉnh thành không phải vẫn trên vị trí sao? Sao tên kia không cho mặt mũi cả 2 người này cơ chứ? Hắn ta có lai lịch gì?

Loading...

Xem tiếp: Chương 599: Miễn Bàn (2)

Loading...