Trong thư phòng, ánh mặt trời ám áp chiếu vào, Huyền Vũ Thác Hàn ngồi trên bàn làm việc, vẻ mặt thành thành thật thật xem tài liệu, đã qua hơn nửa giờ, nhưng không nhìn vào một chữ.
Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt tức giận cắn răng nghiến lợi của cô gái kia, nghĩ kiểu phụ nữ nào mà anh chưa từng gặp, sao lại phá lệ với cô gái thô tục phách lối không có chút mùi vị phụ nữ nào? Qua nhiều năm như vậy, mụ nội nó cũng không thiếu trêu chọc này, lần đó không phải đẩy thẳng ra, nhưng lần này lại... Chẳng lẽ sau khi khai trai, ánh mắt nhìn phụ nữ cũng thay đổi?
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
“Lão đại.” Trong điện thoại vang lên giọng nam lành lạnh dễ nghe.
“Xuống máy bay rồi hả? Có cần tôi bảo tài xế đi đón cậu?” Huyền Vũ Thác Hàn buông tài liệu, khóe miệng nhếch lên một hình vòng cung vui sướng nói.
Sân bay to lớn thành phố V, trong sảnh chính sân bay người đến người đi, một bóng dáng cao lớn vừa xuống máy bay, mang tới xôn xao không nhỏ.
Chỉ thấy người đàn ông cao lớn này, dáng dấp ngũ quan tuấn mỹ phi phàm, áo sơ mi ca rô màu xanh lam nhạt, cổ tay áo die~nda4nle^qu21ydo^n thả lỏng vén lên, đơn giản hơi hoa lệ, lại có mấy phần hấp dẫn không nói ra được, giống như hoàng tử vừa mới tham gia xong yến tiệc tối hào hoa sau đó tiện tay ném lễ phục dạ hội đi.
Trong đám người đến người đi ở sân bay, không khỏi quyến rũ phái nữ lộ vẻ háo sắc rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng người đàn ông kia, giữa hai chân mày lại cẩn chứa lạnh như băng người lạ chớ lại gần, lạnh lùng lại tuấn mỹ, như vậy càng tăng thêm lực hút làm cho người ta không dời mắt nổi.
Hạ Tuyền Vũ vừa đi ra khỏi sân bay, không nhịn được nhíu mày với phái nữ bốn phía trần trụi nhìn chăm chú, tiện tay gọi chiếc taxi màu vàng.
“Không cần, tôi đã lên xe, lão đại không cần kêu người tới, tối nay tôi sẽ đến thẳng Tiêu Vân các.”
Hạ Tuyền Vũ thật sự được thỉnh giáo mấy lần chờ người đến sân bay đón, tránh cho lại bị tên Hàng