"Anh...con bà nó, anh không thể xuất hiện bình thường được sao hả? Chẳng lẽ anh không biết người khác sẽ bị dọa sợ sao hả?" Thật là xúi quẩy, xoa lông măng vừa dựng lên, sắc mặt Xá Cơ Hoa không tốt trừng mắt quát lên với anh.
Chẳng lẽ trên mặt cô có ghi bốn chữ ‘ rất dễ bắt nạt ’ sao? Nghĩ tới thảm cảnh mấy ngày qua, mỗi lần nhìn thấy anh, cô quả thật rất muốn bay qua cho anh một đấm, để xem anh chảnh cái gì mà chảnh.
Đặc biệt là bây giờ, thật sự rất muốn ném cho anh ta một câu ‘ có tiền thì ngon lắm sao, người như anh bà cô đây không còn lạ gì, mau cút đi cho tôi. ’
Chỉ là, lời này cô cũng chỉ có thể âm thầm mắng ở trong lòng cho sướng mà thôi, tiền này thật sự rất quý giá, nếu không, sao cô phải ở chỗ này nhẫn nhịn chịu bực chứ.
Huyền Vũ Thác Hàn vòng tay ôm ngực, đứng ở cửa phòng bếp giống như một vị thần từ trên cao nhìn xuống cô, hừ lạnh nói: "Hừ, hù dọa cô ư? Tôi có phải là ma đâu mà có thể dọa cô sợ chứ?" Sắc mặt của người đàn ông vẫn khó coi như vậy.
"Anh...anh. . . . . ."
"Tôi cái gì mà tôi? Vừa rồi không phải cô mắng rất hăng say ư, sao không mắng nữa?" Gân xanh nổi lên, bàn tay nắm chặt lại tựa như vang lên tiếng kèn kẹt, có kích động muốn bóp chết cô gái chết tiệt này.
Cũng biết cái tên hư hỏng bất lịch sự này chắc chắn đã nghe lén cô nói chuyện, Xá Cơ Hoa nhất thời giận đến nghiến răng đi lên phía trước, chỉ ngón tay vừa dọc qua thịt bò vào lỗ mũi của anh quát lên: "Anh là đồ lưu manh chết tiệt hèn hạ vô sỉ, anh lại còn nghe lén tôi nói chuyện? Tôi mắng anh đó thì thế nào? Anh là con ma không biết xấu hổ, chẳng lẽ anh không biết chính dáng dấp của anh mới khiến cho người ta chán ghét sao? Đã lớn như vậy rồi, vẫn ngây thơ thì thôi đi, còn lộ ra bộ dạng tiểu nhân (kẻ ty tiện bỉ ổi), anh cho rằng gương mặt của anh rất đẹp soao? Tôi nhổ vào, anh như vậy, nhìn thấy nhiều thì chỉ làm ánh mắt của tôi ô nhiễm thêm mà thôi, bây giờ còn không biết xẩu hổ xuất hiện trước mặt tôi, mau cút ra ngoài cho tôi."
Mắng ra được liền cảm thấy rất thoải mái, thì ra chỉ vào lỗ mũi rồi mắng chửi anh ta một trận, lại thoải mái biết bao, ha ha! Sớm biết vậy, mỗi ngày cô đều chỉ vào lỗ mũi của anh mà mắng cái mặt khoa trương lại giả tạo đó của anh.
Trong phòng bếp, phong ba bão tố đã dâng lên cao.
Chỉ thấy sắc mặt mới vừa của Huyền Vũ Thác Hàn vẫn chỉ là khó coi, thì lúc này sắc mặt ấy quả thật không thể dùng từ đen để miêu tả nữa rồi, dáng dấp của anh làm người ta chán ghét ư? Còn làm ô nhiễm ánh mắt của cô nữa chứ? Con mẹ nó, người dám nói những lời này với anh, thì mộ phần đã cao hơn đầu của anh rồi, cô gái đáng chết này còn dám chỉ vào mũi của anh, mắt lớn trừng mắt nhỏ mà mắng anh, đúng là chán sống. . . . . .
Cơn tức giận đang kiềm chế cũng phải nổi lên, duỗi cánh tay một cái, bàn tay liền trực nắm lấy cái cổ trắng nõn của cô, gương mặt tuấn tú tối tăm cúi