21 “Tại sao?”Phong Nhã quay đầu, nguy hiểm nheo lại mắt. Tú bà nghe thấy toàn thân như bị đóng băng, không tự giác mà từ trong ra ngoài đều rét run. “Này.
22 Hai người nghe vậy liếc mắt nhìn nhau một cái, Thanh tiến lên, lấy tay kết ấn, tú bà sắc mặt khẽ biến, đảo mắt lại cười – quyến rũ nói: “Ai, ta biết, đã biết, khách nhân ngài chờ.
23 Theo Lạc Dương đi về phía bắc củaTrường An sẽ đến một môn ải. Ải này địa thế khá hiểm trở, lưng tựa vách núi, phía trước mặt là dãy hắc sơn, đường lược nghiêng xuống phía dưới, mặt đường mặc dù không hẹp, người đi đường qua lại phải nương tựa vách núi mà đi, nếu không cẩn thận có thể bị rơi xuống hắc sơn đầy nguy hiểm.
24 Leng keng! Chén rượu theo trong tay chảy xuống, Tiêu Hồng Nương đang trầm ngủ đột nhiên bừng tỉnh. Ánh mắt vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, từ trên ghế quý phi ngồi dậy, Tiêu Hồng Nương vỗ vỗ cái trán đau ê ẩm, rồi mới bước xuống, liền giẫm phải cánh tay của một thị nữ.
25 “Đứng lên mà nói. ”Chủ thượng thanh âm có chút lạnh nhạt, Tiêu Hồng Nương cũng là nặng nề dập đầu một cái: “Vâng!” Đứng lên, trên trán một mảng sưng đỏ, nàng lại không thèm để ý chút nào đứng thẳng một bên, cung kính nói: “Không biết chủ thượng tới đây là có chuyện gì? Thuộc hạ có thể giúp chủ thượng phân ưu được hay không?”Phong Nhã trầm ngâm, khẽ vuốt mái tóc dài của Tiểu Đông Tây trong lòng ngực, hỏi: ” Y Ân, ngươi có biết người này?”Y Ân? Tiêu Hồng Nương cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Thuộc hạ chưa từng nghe nói qua người này, không biết điện hạ hỏi người này là có chuyện gì?” Đang nói một chút, lại khom người nói: “Thuộc hạ ngu muội, thỉnh chủ thượng thứ tội, thuộc hạ lập tức phái người đi điều tra tin tức người này.
26 “Tiêu Hồng Nương, ngươi rốt cuộc đối hắn làm cái gì?” Biết Y Ân là sợ Tiêu Hồng Nương, cũng không nghĩ hắn lại sợ đến như thế. Trong đầu duy nhất nghĩ đến đó là hắn bị khổ hình.
27 Phong Nhã buông Y Ân, xem Y Ân ôm lấy đầu thân mình run rẩy, chỉ khi hắn phải đau cực kỳ. Vì hắn dịch hảo góc chăn, hôn hôn cái môi hắn trơn bóng: “Ngủ đi!” Muốn đứng lên, Y Ân lại nắm chặt tay áo hắn, khẩn trương nói: “Bên ngoài có người xấu.
28 Lúc này Tiêu Hồng Nương sắc mặt tái nhợt địa nằm trên ghế ở ngoại thính, khóe miệng còn mang tơ máu. Thanh ngồi ở một bên bắt mạch cho nàng. Nhìn đến Phong Nhã vẻ mặt âm lệ tiêu sái lại đây, vội đứng lên che ở trước người của nàng, nhíu mày, kính cẩn cùng cảnh giác khom người gọi: “Chủ thượng!” Vô luận như thế nào, thân là ngàn điện nghi trượng, hắn không thể để chủ thượng tùy ý giết hại bộ hạ, nếu không mấy chục năm cơ nghiệp của ngàn điện làm sao có thể duy trì?Phong Nhã mặt lạnh lùng đẩy ra hắn, lúc cổ tay thu hồi thì Thanh chỉ có thể trừng mắt, thân mình đã không thể động đậy.
29 Vâng”!Tiêu Hồng Nương không dám giấu diếm, quỳ trên mặt đất đem chuyện nàng như thế nào quyến rũ Tần Sương Kích, tiếp đến dẫn người đi đối phó hắn toàn bộ đều bị giết sạch, rồi lại vì bắt đi Y Ân mà sau đó bảy ám đà bị diệt toàn bộ kể tường tận ra hết.
30 Thanh âm chấn động dần dần vang lên, cơ hồ toàn bộ vách núi đều rung lên. Phúc lâm Cư theo vách hắc sơn sập nghiêng xuống, sau đó nghe oanh một tiếng, toàn bộ vách đá liên quan Phúc Lâm Cư đang ầm ầm rớt xuống, đất rung núi chuyển.
31 Vừa nói chuyện đồng thời cuốn cổ tay, chiết phiến xinh đẹp vài cái quay về, Tần Sương Kích liền càng không ngừng trở mình nhảy né tránh. Tiêu Hồng Nương ngưng mi nhìn lại, cũng chỉ miễn cưỡng nhìn thấy vài đạo vật thể màu đen theo phiến phùng bay ra, đánh về phía Tần Sương Kích.
32 Phong Nhã trầm mặt, biết hắn là vì mình, lại vẫn tức giận khó tiêu, không muốn gọi hắn là đại ca, lên tiếng: “Tốt lắm, nếu biết ta còn sống, ngươi có thể đi rồi! Sau này gọi môn hạ của ngươi ít gây thêm phiền toái cho ta là được.
33 Thanh đi tới phía sau Phong Nhã, khiểm thân nói: “Chủ thượng, xin thứ cho thuộc hạ thất trách, thuộc hạ thật sự không thể ngăn cản hắn. . . . . . ”“Không cần phải nói.
34 Y Ân ngoan ngoãn ngồi ở trong xe ngựa, nghe thanh âm trục xe lăn lộn, mắt tiệp sợ hãi nhắm chặt, nghĩ muốn cùng phụ thân cùng một chỗ, lại sợ làm cho hai người bắt đầu tranh chấp nữa.
35 Tới Liễu Thụ Trấn cũng đã qua giờ Thìn, trên đường có không ít người lui tới. Bởi vì đây là con đường thông tới Trường An cho nên Liễu Thụ trấn cũng có vẻ phồn hoa.
36 Mọi người ai nấy đều há hốc mồm, trợn mắt ra mà nhìn, không phải vì người nọ hành động kinh thế hãi tục mà là vì dung mạo tuyệt sắc của nàng. Dù là bọn sơn dã không biết chữ, nhưng đại khái có thể dùng từ “bình dân” một chút để hình dung: trầm cá lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa (chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường).
37 Tần Sương Kích liễm khí, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt. Chẳng biết tại sao, đối đứa nhỏ này nhưng lại không có pháp khởi lòng phòng bị, có lẽ là bởi vì đứa nhỏ này trên người có cùng khí chất tinh khiết giống như Y Nhi.
38 Tần Sương Kích, Phong Nhã ôn nhu nhìn Y Ân. Đây là bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Đông Tây cười đến như vậy vô câu vô thúc, giống một đứa nhỏ tầm thường không còn chút gì lo lắng.
39 Dù đã bị phát hiện , Phong Nhã cũng không giả bộ, mở ra mắt, mỉm cười gian tà nhìn về phía Tần Sương Kích: “Tần công tử, ai cũng biết phá hoại chuyện tốt của người khác là vô đạo đức đúng không? Hay là, ngài có ham mê là rình coi người ta đang “thổ lộ” tình cảm?”Tần Sương Kích lạnh lùng, kéo Y Ân thoát khỏi “móng vuốt” của hắn ôm vào người, trong miệng mắng: “Ngươi điên rồi phải không? Thân mình hắn hiện tại hư nhược, ngươi muốn lấy mạng hắn sao?”Phong Nhã cười lạnh, tay thuận thế lôi kéo, nhưng lại đem bao khố của Y Ân lột xuống dưới.
40 Chữ tốt vừa ra, Cô Đồng liền hoan hô mừng rỡ, hôn nhanh lên đôi môi đỏ mọng của Y Ân một cái. Hỏi Y Ân: “Y Nhi, phải làm như thế nào?”Là hỏi sao vậy hôn nhẹ? Y Ân vẫn là lý giải theo ý của hắn.