41 Sắc mặt Lâm Ngọc trắng bệch, đồng thời vô cùng căm ghét Lục Cảnh Kiều đột nhiên xuất hiện!
Thực ra bà ta biết, trước đó ông cụ có con riêng, nhưng Lục Đình Hách giấu đứa con riêng này rất khá.
42 “Cảnh Kiều à, con đừng chấp nhặt với Tuấn Ngạn! Thằng bé còn nhỏ, không hiểu chuyện! Những lời thằng bé nói, con đừng để ở trong lòng!”
Lục Đình Hách lập tức tiến lên, miệng khi đóng khi mở, vừa giống như muốn nói gì đó, hoặc giống cố gắng lấy lòng anh.
43 Nói như vậy, vậy mà cô xảy ra quan hệ với chú trên danh nghĩa của cô?
Nghĩ tới đây, Mộ Niệm Đồng hết hồn, mặt đỏ tai hồng, nghĩ đến cô làm trái với luân thường đạo lý, còn xảy ra quan hệ với chú chồng mình, cô cảm thấy mình giống như là bị ném vào trong biển lửa, nóng rực, cả người sắp biến thành tro tàn!
Từ lần đầu tiên nhận ra anh, cô luôn cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của minht.
44 “Dựa theo vai vế, em nên gọi tôi một tiếng chú, nhưng dựa theo tình cảm, có phải tôi nên gọi em một tiếng bảo bối hay không?”
Chân tay Mộ Niệm Đồng bắt đầu luống cuống!
Dựa theo vai vế, cô nên gọi anh một tiếng chú sao?
Dựa theo tình cảm, anh nên gọi cô một tiếng bảo bối sao?
Trong chớp mắt mặt cô vô cùng nóng!
“Lục Cảnh Kiều, anh đã biết từ sớm tôi là vợ Lục Tuấn Ngạn, đúng hay không?”
Cô suy nghĩ lại, khi mới gặp, cho dù cô say rượu đến mơ màng, nhưng mà vẫn có thể nhớ rõ như cũ, khi cô nói ra tên mình, trong đôi mắt anh lóe sáng một chút.
45 Đây là phòng khách, lúc có yến tiệc, sắp xếp cho khách nghỉ ngơi ở đây.
Cô chỉ cảm thấy không khí bữa tiệc quá mức áp lực, đi lên hít thở không khí, không ngờ tới người đàn ông này dám trắng trợn xông vào, ở chung một phòng với cô.
46 Mộ Niệm Đồng vô cùng kinh hãi, căn bản không có thời gian suy nghĩ về những lời anh nói, anh đã hôn lên môi cô.
Khóe môi anh hơi lộ lạnh lẽo, nhưng mà khóe miệng vì hơi thở nóng bỏng, chạm vào cô, giống như nham thạch nóng chảy, nhất thời vô cùng nóng bỏng!
Cô lùi bước theo bản năng, quay đầu đi, kháng cự lại anh.
47 “Cô nói cô nhìn thấy cô ta đi vào phòng này sao?”
Giọng Lục Tuấn Ngạn lập tức kinh động đến chỗ cô!
Tay Mộ Niệm Đồng nắm tay nắm cửa cứng đờ, vẻ mặt kinh hãi, nhất thời toàn thân đều cứng ngắc, không thể động đậy!
Anh ta… Anh ta ở ngoài cửa sao?
Ngay lúc cô vô cùng kinh hãi, ngoài cửa vang lên tiếng người giúp việc.
48 Lục Cảnh Kiều giống như khiêu khích vậy, cũng cắn mạnh môi cô.
Ngay sau đó, Mộ Niệm Đồng chỉ cảm thấy khóe môi có chút đau đớn, cô đau đớn không khỏi hừ một tiếng, hai người răng môi chạm nhau, mùi máu tanh càng lúc càng đậm.
49 Một giây sau, Lục Cảnh Kiều không nghe nữa kề sát cô lần hai.
Toàn thân cô đều đã căng chặt đến mức đau đớn!
Bởi vì cái tay làm loạn, cô không thể lùi, không thể tránh, lại càng không dám vùng vẫy kịch liệt, sợ gây ra động tĩnh, làm cho người đàn ông ngoài cửa chú ý.
50 Sắc mặt Lục Tuấn Ngạn càng đen hơn.
Lục Cảnh Kiều nhẹ nhàng nghiêng đầu, thưởng thức gương mặt biến thành màu đen của anh ta, cúi đầu cười, “Là cháu, anh hoan nghênh chú mình như vậy sao?”
Lời nói của anh, đối với Lục Tuấn Ngạn mà nói, quả thực là nhục nhã rất lớn!
Giống như một con sư tử bị xâm phạm lãnh địa, toàn thân để lộ ra khí thế như hổ rình mồi!
Mà lúc này, anh ta không thèm so đo với Lục Cảnh Kiều, Lục Tuấn Ngạn đẩy mạnh anh ra, đi vào phòng.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Ngôn Tình, Nữ Cường
Số chương: 28