21 Tối nay trăng tròn hoa thắm, gió nhẹ phất , từng mãnh bay phất phơ xuống trong rừng. Không ngờ, nàng chỉ ra ngoài tùy tiện đi một chuyến, lại có thể gặp phải một màn diễn Hoàng cầu xin Phượng.
22 Đã qua giờ TýTuyết Nhan không có bất kỳ phòng bị , lại bị Duẫn Ngọc đột nhiên đặt ở trên giường. Hai người áp sát vào cùng nhau, không có một tia khe hở, hô hấp nóng rực của Duẫn Ngọc nhào vào trên mặt của nàng, thân thể nóng như lửa than, sức nóng xuyên thấu qua áo nàng,dường như muốn đem nàng hòa tan thành một vũng nước xuân, không ngờ dược hiệu Hợp Hoan Tán lại phát tác nhanh như vậy!Rõ ràng chỉ cần kiên trì một hồi nữa, kiên trì một hồi nữa thôi thì việc lớn có thể thành công!Nào có thể đoán được trong nháy mắt hắn đã hóa thân thành sói, mặt của Tuyết Nhan lo lắng, không nhịn được rùng mình một cái, bối rối đưa tay trái nắm ngân châm đâm về huyệt Đàn Trung của hắn, hành động lần này có thể làm chậm lại dược tính lan tràn trong cơ thể hắn, chỉ cần đâm lần nữa vào huyệt vị cuối cùng của người, thì có thể đem Hợp Hoan Tán hoàn toàn hóa giải được.
23 Nghe nói Duẫn Ngọc đi tìm nàng, Tuyết Nhan đột nhiên cảm thấy kinh hãi, buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Chẳng lẽ hắn nhớ tới cái gì? Cố ý chạy tới chất vấn nàng?Nhưng nhớ lại đêm qua, đang lúc Hợp Hoan Tán phát tác ý thức của hắn hỗn loạn, mấy chỗ tử huyệt lại bị nàng dùng ngân châm đâm, đối với thân thể tiêu hao rất nhiều, dược hiệu tan ra, lập tức đã hôn mê, thần chí không rõ, đương nhiên không thể nhớ tất cả chân tướng mọi chuyện ! Cho dù muốn hỏi, nhiều lắm là hỏi nàng ban đêm đã xảy ra chuyện gì?Chỉ cần nàng tìm cớ đêm qua nhớ những gì, nhất định là không chê vào đâu được, giọt nước không lọt.
24 Tầng mây cao vạn dặm, một bên vô tận. Một con Hắc Ưng vỗ cánh từ giữa mây gào thét bay xuống, trực tiếp bay về phía vườn hoa sau núi. Vườn hoa nhìn như đơn giản, nhưng dựng 36 loại trận pháp, người bình thường tuyệt không thể tùy ý xông vào.
25 Khách đường, lâu vũ cao lớn, to lớn khí phái. Dõi mắt nhìn xung quanh, bạch ngọc xếp thành từng khối tinh mỹ trên sàn nhà, cây đèn Lưu Ly treo cao bốn vách tường, khảm Mã Não[1] vào cột đá hành lang , không khỏi thật xa hoa.
26 Roi đánh úp về phía Tuyết Nhan, mang theo khí thế mãnh liệt. Ánh mắt Tuyết nhan như rượu trong, mùi rượu mát lạnh, ảnh ngược ra một linh xà màu đen. Nàng sống nhiều đời như vậy, thân phận tôn quý, vẫn là lần đầu tiên có người dám dùng roi quất chết nàng, khóe miệng không khỏi rút , có lẽ là mấy ngày nay nàng không xem hoàng lịch[1], ra ngoài gặp chuyện ko đâu, mỹ nam kéo đến, tiểu nhân chó má, cho nên Chư Hành không thuận, vốn định yên lặng ở lại đan trạch, không đi gây chuyện thị phi, nào có thể đoán được như cũ sẽ gặp phải kẻ điên không mặc quần áo cầm roi [1] sách nói về thời tiết ngày thángThấy roi như rắn quấn tới, thân pháp của nàng biến đổi, bay lên trời, thi triển ra Bộ pháp Tật Phong bước.
27 Mắt lộ ra chán ghét, thiếu niên bỗng nhiên xoay người vào nhà. Nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, hai mắt Tuyết Nhan như mũi tên, hận không thể đem hắn đâm thủng thành một lỗ thủng, hết lần này đến lần khác họa đến dồn dập, trong cơ thể nàng có độc mai lan hương, cho nên các nơi huyệt vị trên người nổi lên, chẳng những phá vỡ hạn chế trong cơ thể, hơn nữa nội lực không ngừng từ đan điền vọt tới, khiến bụng nàng nóng lên, tựa như xuất hiện một lốc xoáy khổng lồ dưới đáy biển, mang theo lực phá hoại trí mạng.
28 Mưa sấm chợt ngừng, trong trời đất tỏa ra một mảnh vắng vẻ màu đen. Trong đan phòng hoàn toàn yên tĩnh, nhưng thấy ba người quỳ, hai người đứng. Phượng U Trần nhẹ nhàng tựa vào trên tường, dáng người rất tự nhiên, sát khí phát tán ở phía sau, tản ra sức quyến rũ tự nhiên , biết ngọn nguồn chuyện tình, dần dần vẻ mặt che giấu không chút đếm xỉa, khóe môi nâng lên đường cong rất có thâm ý, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ nói: "Các ngươi ở đan trạch đã bao lâu?"Ba người rung giọng nói: "Năm.
29 Các loại suy nghĩ kỳ quái trong lòng nàng lung lay mơ hồ đung đưa. Bảy nam nhân, có thể nói là cuộc sống riêng thối nát, nàng tuyệt đối không cảm tưởng! Tuyệt đối cũng không nguyện muốn!Nghĩ đến nam tử ngọc thụ lâm phong trước mặt , trong đầu Tuyết Nhan chớp động vầng sáng, không hiểu rốt cuộc hắn tới đây làm cái gì?Chỉ là, nếu hắn đã biết độc của nàng phát tác, cũng chính là rõ ràng hai người có tầng quan hệ kia.
30 Tầng cao vây đài, tầng đỏ màu xanh biếc. Đan trạch Tàng Thư Các mỗi một chỗ đều có phong cảnh như vẽ, bốn vách thi thư (kinh thi và thư kinh), nhưng thấy trên cái bàn dài làm từ gỗ tử đàn để một thanh cổ cầm tuyệt thế, Bên trong bày đặt cây hoa cúc tím từ nước khác, cánh hoa tím hồng, hương thơm tinh tế và dễ chịu.
31 Hoàng hôn xám trắng xua tan , ánh sáng dần dần tản nhạt đi. Da thịt thiếu nữ vốn tái nhợt, đã không còn nửa phần huyết sắc, mạch máu đỏ và màu da tái nhợt, xen kẽ âm hàn lạnh lẽo.
32 [1] Hậu tích bạc phát(厚积薄发): tích lũy sâu dày, từ từ thả ra | -> Chỉ ý có chuẩn bị đầy đủ mới làm được việc tốt[Chú thích của tác giả] Hậu(dày) tích : chỉ đại lượng , dốc sức tích trữ ” bạc (mỏng) phát: chỉ số ít , từ từ thả ra.
33 Sáng sớm, hai người ôm nhau ở bên trong xe, áo lông cáo rách không mảnh vải. Trên mặt Tuyết nhan như ngọc trắng , mang theo mông lung mà mềm mại xinh đẹp, cánh môi hồng nhuận bị hắn hôn đến sưng mà diễm lệ, nhìn qua hấp dẫn tột cùng.
34 Duẩn Ngọc lấy ra lá thư của Hải Đông Thanh đưa tới , sau khi xem, vẻ mặt mang theo nặng nề, một đôi mắt trong sáng cũng dần dần thay đổi rét lạnh. “Thế nào? Duẫn Ngọc ca ca?” tâm tư nhạy cảm của Tuyết Nhan mơ hồ phát giác một tia không tầm thường.
35 Chuyện lạ hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều. Thượng Quan Ngâm mới vừa từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, thì thấy bạch đại phu ở trước Tuyết Nhan ôm quyền thở dài, miệng nói sư phụ.
36 Núi Thần Long, thị trấn Thần Long , khách sạn nhỏ. Ai có thể nghĩ tới một trong bảy đại dị nhân của Thần Long đại lục, Huyền Thuật đệ nhất quốc sư đương triều dĩ nhiên cũng làm ở bên trong khách sạn nho nhỏ, biết được ngày sinh tháng đẻ kiếp trước của Tuyết Nhan, quốc sư bấm bấm đốt ngón tay, gật gù hả hê, cười như không cười nói: “Nguyên nhân chết kiếp trước của cô nương.
37 Hoàng hôn ảm đạm, ánh tà dương đỏ quạch như máu. Thị trấn Thần Long Tây treo một vòng màu vàng mâm hệt ánh trời chiều, lúc này đã toàn vẹn. Trước mắt Thượng Quan Ngâm tràn đầy một bàn thức ăn ngon, hết lần này đến lần khác ăn không thấy ngon, nhớ trong ngày thường hắn đuợc người hầu hạ quán, gã sai vặt ở khách sạn này ngoại trừ mang thức ăn lên rót rượu, rồi lưu một mình hắn ở trong gian phòng trang nhã, huống chi, một người dùng bữa thật là không có ý gì, mà từ trước đến giờ hắn giữ mình trong sạch, chưa từng bao giờ giao thiệp với đất thanh lâu, cho dù có đến đây xướng hai khúc , cũng tuyệt đối không thể có khả năng, trong lúc rãnh rỗi, ánh mắt của hắn ngó ra ngoài cửa sổ, lại không ngờ, lại thấy một bóng dáng xinh đẹp mà quen thuộc chạy như bay từ cửa chính khách sạn rời đi.
38 Mỗi người đều nói, phái Tuyết Sơn Vân quốc đúng là một khối bảo địa(*)(*)Bảo địa: vùng đất trù phúNhưng thấy những dãy núi liền nhau, trời quan mây tạnh, mây vô sắc màu, bốn phía một mảnh trắng xóa, từ xa nhìn lại, đỉnh Tuyết Sơn nhô lên xuyên thấu sương mù, khí thế hào hùng, trong suốt chói mắt, lúc ẩn lúc hiện.
39 Gió núi đánh tới, mang theo từng trận lăng liệt lạnh lẽo. Ngân diện nam tử tay nâng lên lần nữa, khói mù màu hồng hướng Tuyết Nhan đánh tới, có lẽ là cảm thấy không thể tin, liền xác nhận mình có bị bại lộ hay không.
40 Không khí trong núi tuyết băng hàn, Tuyết Nhan cắn chặt răng ngà, khóe miệng tái nhợt khẽ mím lại, trong mũi thở ra hơi thở màu trắng có thể thấy rõ. Nàng tuy là trong lòng không phục, nhưng mỗi lần cảm thấy thực lực mình thì không chịu nổi, nội tâm mềm mại liền ít đi một phần.