Sống Lại Thành Mục Niệm Từ Chương 62-63
Chương trước: Chương 60-61
Chương 62 - Thiên Tầm
Mượn thời cơ bọn nhỏ không có ở trên đảo, Hoàng Dược Sư làm một chút điều chỉnh. Dù sao hiện tại thê tử đã có thai, không thích hợp để chăm sóc cho Mỹ Mi nữa. Mà lần này rời đảo thời gian dài, cũng là vừa đúng lúc có thể huấn luyện bé tự mình chăm sóc cuộc sống hàng ngày. Theo lời đề nghị của Niệm Từ, bọn họ đặc biệt dọn một tòa viện nhỏ đem tất cả hài tử, bao gồm cả Tiểu Mã Câu và Mỹ Mi cho dọn vào ở trong đó. Sau khi thực hiện sửa đổi xong thì tiểu viện này trông giống như một trường học nội trú cho học sinh vậy. Hai đứa trẻ sẽ ở một phòng, trên căn bản là một lớn một nhỏ ở chung để quản lý lẫn nhau. Đoán chừng Lão Ngoan Đồng sẽ náo loạn muốn vào đó ở, nên Hoàng Dược Sư vẫn để cho hắn cùng với Tiểu Mã Câu ở chung một phòng như cũ, như vậy hắn vẫn có thể giúp Tiểu Mã Câu luyện tập võ công.
Khu nhà chính thì để lại cho Mai Siêu Phong và Mỹ Mi ở, có thể vì muốn phụng thờ hương khói cho các sư huynh đệ nên Mai Siêu Phong chỉ nhận nuôi toàn con trai, toàn tâm toàn ý tập trung vào bọn chúng. Hoàng Dược Sư còn để mấy gia nhân ở trong sân này để chăm sóc ăn uống cho bọn nhỏ và phụ trách cả việc gác đêm. Chính tay Hoàng Dược Sư còn tự mình viết một tấm biển: Ấu Viện.
Hai người cùng nhau hưởng thụ thế giới riêng của hai người, đồng thời hài tử trong bụng của nàng cũng nhanh chóng trổ mã. Có thể do không cùng giới tính nên Niệm Từ cảm thấy lần này mang thai không giống như lúc trước. Vừa qua ba tháng, nôn nghén bắt đầu xuất hiện. Thường thường là trước khi bắt đầu bữa ăn, khi mùi thức ăn bay vào mũi nàng thì cơn nôn nghén của nàng bắt đầu xông tới hành hạ nàng.
“Ọe” nôn mửa thật vất vả mới chấm dứt, Niệm Từ không có chút sức lực nào ngồi phịch xuống trên ghế.
“Uống chén nước súc miệng đi!” Hoàng Dược Sư vỗ vỗ nhẹ sau lưng nàng, bưng chén nước đưa cho nàng, ôn nhu nói. Nàng cầm lấy chén nước trong tay chồng, sau khi uống một ngụm nàng nói:
“Có phải là do con gái thích làm nũng hay không? Tại sao lần trước mang thai con trai không có bị nhiều khó chịu như vậy? Không phải là mang thai lần đầu sẽ bị hành nhiều nhất sao?”
“Vấn đề này ta cũng không rõ được. Mỗi người một tình huống bất đồng, có thể mỗi hài tử thể chất khác nhau thôi!” hắn từ từ đỡ thê tử dậy.
“Thừa dịp lúc này không sao, vội vàng ăn một chút đi, nếu không dạ dày trống sẽ rất khó chịu!”
“Nôn xong ta không có khẩu vị để ăn!” Niệm Từ nửa làm nũng nửa chán ghét nói.
“Ăn một chút thôi, đừng làm cho ta lo lắng!” Nhìn sắc mặt nàng chỉ mới có mấy ngày đã xanh xao xuống, có vẻ hơi tiều tụy khiến cho hắn đau lòng không dứt.
“Ta muốn chàng đút!” Phụ nữ có thai là lớn nhất, lúc này yêu cầu gì của nàng cũng không quá đáng.
“Được, vi phu đút cho nàng!! Dù sao đây cũng không phải là lần đầu!” hắn cười ngồi xuống, múc cháo trong chén nhẹ nhàng thổi cho nguội, rồi đưa vào miệng nàng. Đừng xem thấy nàng nói chuyện hết sức phách lối, nhưng thấy Hoàng Dược Sư làm thật thì ngược lại nàng lại cảm thấy thẹn thùng. Miễn cưỡng nuốt xuống miếng cháo này xong, thấy hắn vẫn tiếp tục đút, nàng vội vàng nói:
“Tự ta ăn, không cần chàng đút nữa. Chàng cũng mau ăn đi, coi chừng cơm nguội!”
“Không sao, chỉ cần nàng ăn xong là được!” Vừa nói hắn vừa tiếp tục sự nghiệp đút cháo to lớn.
Trên mặt tuy không có biểu tình gì, nhưng trong lòng của Hoàng Dược Sư lại ưu phiền không dứt. Mặc dù hắn tự tin vào y thuật của mình, và thể trạng của Niệm Từ rất khỏe mạnh nên chắc bi kịch ở A Hành sẽ không xuất hiện ở trên nàng. Hắn cũng biết phụ nữ mang thai sẽ có thể có những phản ứng nôn nghén, nhưng mắt hắn nhìn thấy thê tử chịu khổ như vậy thì thật sự hắn bị dọa giật mình. Nên hắn bắt đầu trong đêm yên tĩnh luôn không ngủ nhiều mà thức xem sách thuốc, để đề phòng bất trắc có thể phát sinh.
Thời gian qua vô cùng mau, trong nháy mắt thai nhi trong bụng nàng đã hơn 4 tháng, bọn nhỏ đi Tương Dương cũng đã sắp trở lại. Lợi dụng hôm nay trời rất tốt, Niệm Từ ngồi ở bên ngoài phòng, nhắm mắt phơi nắng, còn Hoàng Dược Sư ngồi ở bên cạnh nàng khẽ đàn cho nàng nghe. Bất tri bất giác nàng ngủ quên mất, ngay cả lúc chồng bồng nàng vào trong phòng nàng cũng không biết. Lúc tỉnh dậy đột ngột nàng phát hiện ra trước giường nằm của nàng có hai cái đầu nhỏ, thì ra là Tiểu Mã Câu và Mỹ Mi đã về nhà.
“Hai tiểu bảo bối của ta đã về rồi? Chờ bao lâu rồi? Tại sao không gọi ta tỉnh lại?” Nàng nhẹ giọng nói.
“Mẹ, trong bụng của mẹ có phải là có một tiểu muội muội rồi không?” Hai cặp mắt to khẽ chớp chớp, nghiêm túc hỏi.
“Đúng vậy, bây giờ bé còn ở bụng của mẹ, vẫn còn rất là nhỏ đó! Nếu muốn thử thì hai con sờ thử đi, bất quá hai con phải cẩn thận nha!” vừa dứt lời thì hai cánh tay nhỏ bé đồng thời đưa về phía bụng của nàng. Lúc này, bụng của nàng đã hơi nhô lên rồi.
“Không có chạm tới, chỉ có bụng rất mập mạp thôi!” Mỹ Mi khả ái vô cùng nói.
“Hài tử ngốc, bây giờ em bé còn nhỏ, chờ thêm mấy tháng nữa là bé có thể ra ngoài chơi với hai con được rồi!” Sờ bụng không đã không thể thỏa mãn yêu cầu của hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ lập tức cởi giày bò lên trên giường, đua nhau chui vào trong ngực của Niệm Từ. Ba người nằm cười đùa trên giường, hai đứa nhỏ nằm ở hai bên, líu lo kể chuyện, tranh nhau kể lại kiến thức của mình hai tháng qua, cũng tò mò hỏi thăm tình huống của em bé.
“Niệm Từ nàng tỉnh rồi sao? Ngạo nhi, con có phải là không nghe lời đánh thức mẫu thân dậy không?” Hoàng Dược Sư đi vào hỏi.
“Không có đâu cha! Con cùng với Mỹ Mi rất ngoan ngoãn ngồi chờ mẹ tỉnh, không có nói chuyện lớn tiếng luôn!” Tiểu Mã Câu vội vàng giải thích.
“Đúng vậy, ông ngoại! Con cùng với cậu không có phá nha!” Quách Mỹ Mi cũng lớn tiếng giải thích.
Niệm Từ lập tức ngồi dậy, cười nói: “Đúng vậy, tự ta tỉnh dậy, không phải do bọn nhỏ. Bọn họ về lúc nào vậy? Đã an bài xong chưa?”
“Xong rồi! Xuống giường chuẩn bị ăn cơm tối thôi! Bọn họ mới trở lại có nửa canh giờ thôi, thấy nàng ngủ nên không có quấy rầy! Dương Dịch và Mạc Sầu cũng đã trở lại, ta đã an trí bọn họ xong hết rồi!” Hắn vừa nói vừa giúp hai đứa nhỏ mang giày vào, lại đỡ Niệm Từ đứng dậy.
Đúng như Niệm Từ đoán, sau khi nghe toàn bộ bọn trẻ đều chuyển tới Ấu viện thì Lão Ngoan Đồng cũng đòi vào đó ở. Thấy mọi bố trí đã thay đổi hoàn toàn, phòng trò chơi cũng được đổi mới, lại được ở chung phòng với Tiểu Mã Câu nên hắn rất là đắc ý. Quá sức vui vẻ nên hắn chạy đi chơi với mấy hài tử khác ngay, không kịp tới gặp muội muội của mình.
Trong bữa cơm tối cả gia đình tề tựu chung một chỗ chúc mừng đảo Đào Hoa sắp có thêm một thành viên mới. Mai Siêu Phong kể tình hình ở Tương Dương gần đây, chuyển lời thăm hỏi của Quách Tĩnh Hoàng Dung ọi người. Huynh đệ Dương Thị thì nhờ Dương Dịch gửi lời chúc mừng tới hai vợ chồng Hoàng đảo chủ, cũng báo cho họ biết về chiến tích đã trừng trị Lục Triển Nguyên như thế nào! Mọi người cùng trò chuyện với nhau thật lâu, khiến cho bữa ăn tối kéo dài, Mai Siêu Phong không yên lòng bọn nhỏ đã buồn ngủ nên đã dẫn bọn nhỏ rời khỏi phòng ăn trở về phòng ngủ. Hoàng Dược Sư cũng nghiêm khắc yêu cầu Tiểu Mã Câu và Mỹ Mi trở về phòng ngủ, hai đứa nhỏ quấn quýt lấy Niệm Từ một hồi lâu sau liền đi theo người làm trở về phòng.
“Mạc Sầu, ta muốn hỏi muội một chuyện: muội có muốn để cho sư phụ của ta chẩn bệnh uội một lần không? Tại sao đã thành hôn hai năm rồi mà hai người vẫn chưa có hài tử?” Sau khi những người khác cáo từ xong, Niệm Từ lôi kéo Mạc Sầu vào phòng, nhỏ giọng hỏi.
“Cảm ơn ý tốt của Nhị cô nương, có hài tử hay không còn phải xem ý trời, ta cùng với Dương đại ca cũng chưa từng tính toán qua!” Mạc Sầu trả lời.
“Nhưng ta lại lo lắng uội! Các nam nhân thời nay rất là coi trọng việc kế thừa hương khói, mặc dù sau khi cưới muội vẫn rất hạnh phúc, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Ta không muốn có người lại gọi muội là tỷ tỷ!” Niệm Từ lo lắng nói.
“Sau khi thành thân ta cùng với Dương đại ca vẫn rất tốt, sẽ không có người khác đâu!” Mạc Sầu đỏ mặt giải thích.
“Bất kể như thế nào ta vẫn luôn lo lắng uội. Muội giống như muội muội ruột của ta vậy, ta không hy vọng vì chuyện của hài tử mà khiến cho hai người không vui!” Niệm Từ tiếp tục nói.
“Mặc dù muội không nghĩ tới, nhưng ta vẫn phải thay muội tính toán. Dương Nhị, Dương Tam bọn họ cũng đã sắp thành thân rồi, có thể sắp tới sẽ đến bái kiến đại tẩu như muội! Sự nghiệp của huynh đệ bọn họ càng lúc càng phát đạt, chính là ta lo lắng Dương Dịch vô tâm, ta lo lắng có người lấy lý do muội không thể sinh con được mà nạp mỹ nhân vào cửa, chuyện sinh con đẻ cái đối với nam nhân không phải là chuyện đùa đâu!”
Niệm Từ luôn luôn cảm thấy không biết có phải là do võ công của phái Cổ Mộ quá âm hàn đối với cơ thể của nữ giới có tổn thương hay không, mà phái Cổ Mộ không hề có đời sau.
“Được, ta sẽ trở về bàn bạc với Dương đại ca một chút rồi sẽ trả lời lại cho tỷ. Cảm ơn Nhị cô nương đã quan tâm.” Bất kể thế nào, Mạc Sầu cũng biết là Niệm Từ luôn thật tâm đối xử với mình.
Ngày hôm sau, khi ăn điểm tâm xong thì hai vợ chồng Dương Dịch và Mạc Sầu đặc biệt đi tìm hai vợ chồng Hoàng đảo chủ.
“Nhị cô nương, tối hôm qua Mạc Sầu có nhắc tới lời của cô với ta!” Dương Dịch lên tiếng nói.
“Không thể trách ta nhiều chuyện được, các người thành thân đã hai năm rồi mà còn chưa có hài tử nên ta rất là lo lắng!” Hoàng Dược Sư đứng một bên lắng nghe mà không có bất kỳ một phản ứng nào.
“Nhị cô nương đã quá lo lắng rồi. Ta cùng với Mạc Sầu đối với việc có hài tử không có quá đặt nặng vấn đề! Vợ chồng chúng ta không có song thân cha mẹ, khái niệm kế thừa nhang khói cũng rất mỏng nhạt, bọn ta hiện tại đang rất hưởng thụ loại cuộc sống an nhàn tự tại này. Trên đảo hài tử nhiều đến như vậy, các huynh đệ của ta ngày sau cũng sẽ có nhiều con cái, ta có thể tùy tiện nhận một đứa làm con thừa tự là được rồi, không nhất định phải là ruột thịt. Ta cũng không phải là con trai ruột thịt của nghĩa phụ, nhưng tình cảm của ta và ông không phải vẫn rất đậm sao?” hắn cười nói.
“Ngươi có thể nghĩ được như vậy thì tốt, hoàn cảnh của Mạc Sầu bấp bênh, chịu không ít đau khổ rồi. Hiện tại thật vất vả nàng mới vãn hồi lại được danh dự, ta không muốn nàng phải chịu đựng đau khổ nữa!” Lòng của Niệm Từ rốt cục cũng có thể buông lỏng rồi.
“Yên tâm đi, ta sẽ không bạc đãi muội muội này của cô!” Nói thêm vài câu, hắn liền đưa Mạc Sầu lên thuyền rời đảo.
“Bây giờ nàng đang có hài tử, đừng quan tâm nhiều chuyện quá!” Bên cạnh đã không còn người nào thì Hoàng Dược Sư mới nhàn nhạt mở miệng nói.
“Ta cũng không thể chỉ lo lắng ột mình ta nha! Trên đảo hiện tại không có nhiều người, trừ bỏ chàng và thai nhi trong bụng ra, ta không cần phải quan tâm tới ai cả! Nhưng mai này cả đám hài tử trở lại thì làm sao có thể không quan tâm tới bọn họ đây!” Niệm Từ nhẹ nhàng nói.
“Nếu như nàng còn nói như vậy thì ta sẽ đem toàn bộ mọi người đuổi ra khỏi đảo, ngay cả nhi tử cũng như vậy!” hắn cười cười nói.
Hoàng Dược Sư liền hạ nghiêm lệnh, chính là cho dù trời có sập xuống cũng không được phép đi quấy rầy Niệm Từ, nếu như làm trái sẽ bị đuổi khỏi đảo Đào Hoa. Bụng của Niệm Từ càng ngày càng lớn, nhìn từ xa thì trông giống như một con chim cánh cụt đang đi tản bộ vậy. Bọn nhỏ rất là hiếu kỳ, mỗi ngày khi nghe Niệm Từ kể chuyện xưa, bọn nhỏ đều thay phiên nhau tiến lên vuốt ve bụng của Niệm Từ, nói chuyện cùng với hài nhi trong bụng nàng.
Thời điểm tháng sáu nóng bức hoa sen trong hồ nở rộ, Niệm Từ trải qua ba bốn canh giờ bị hành hạ thống khổ rốt cục cũng sinh hạ một bé gái trắng nõn xinh đẹp. Sáng sớm ngày hôm đó, trong lúc đang ngủ thì nàng bị đau tới tỉnh dậy, cả đảo Đào Hoa lúc này bắt đầu bận rộn rốt rít vì nàng. Hoàng Dược Sư từ đầu tới cuối đều ở bên cạnh thê tử chủ động đỡ đẻ cho nàng. Nhìn Niệm Từ đau tới cả người đổ đầy mồ hôi, không ngừng thấp giọng rên rỉ, hắn không khỏi đau lòng nắm thật chặt tay của nàng.
“Cố gắng thêm một chút nữa, hài tử sẽ lập tức chào đời rồi!”
Đã từng bởi vì hắn không có ở bên cạnh nàng trong khi nàng sinh con trai mà nàng cảm thấy rất ủy khuất. Lần đó nàng đau đớn khó nhịn, nàng thật muốn mắng to trượng phu cho thỏa trong lòng, tựa như những người phụ nữ hiện đại lúc sinh con vậy. Nhưng bây giờ đang nằm trên giường, lần nữa trải qua đau đớn như cạo xương, Niệm Từ phát hiện căn bản là nàng không mắng ra được. Hoàng Dược Sư bởi vì khẩn trương mà sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra không thua kém nàng bao nhiêu.
“A sư phụ chàng không cần phải khẩn trương. Ta… ta dù sao cũng đã sinh con một lần rồi, không có gì nguy hiểm đâu!” Tranh thủ lúc đỡ đau nàng an ủi trượng phu.
“Ta không có gấp gáp, nàng hãy cố gắng lên!”
Buổi trưa vừa bước qua thì con gái của nàng đã oa oa ra đời trên tay của phụ thân mình! Nhìn con gái đã được rửa ráy sạch sẽ mệt mỏi nằm bên cạnh nàng khiến cho hai vợ chồng nàng cảm thấy rất ấm áp, hạnh phúc.
“Ta biết chàng đã sớm lặng lẽ lấy tên cho con gái, hiện tại có thể nói cho ta biết không?” Niệm Từ tò mò hỏi.
“Còn nàng? Chưa có nghĩ ra sao?” Hoàng Dược Sư khẽ vuốt mặt của thê tử, ôn nhu hỏi.
“Ta mà lấy tên thì khẳng định chàng sẽ không hài lòng, nên ta không muốn suy nghĩ nhiều. Chàng cũng không phải là không biết là luôn gọi con gái là nha đầu mà!”
“Thật sự ta cũng có nghĩ kỹ mấy cái tên cho con gái, nhưng hôm nay nhìn thấy nàng cực khổ như vậy sinh hạ con gái, nếu lại phủ nhận quyền của nàng thì thật là không hợp tình hợp lý. Cho nên người làm mẫu thân như nàng lúc này có thể diễu võ dương oai, chỉ cần đừng khiến cho hài tử sau này phải khó nghĩ là được rồi!” hắn hào phóng nói.
“Quanh đi quẩn lại chúng ta đã gặp nhau trong thời loạn thế, sau đó chúng ta lại vì khúc mắc mà tách ra. Còn tưởng là đời này sẽ không còn gặp lại, may mắn nhờ chàng vẫn kiên nhẫn tìm mẹ con ta trong hai năm thì mới có đứa trẻ này ra đời, cho nên ta muốn gọi bé là Thiên Tầm. Hoàng Thiên Tầm! Chàng xem thấy có được hay không?” trầm ngâm một hồi lâu, Niệm Từ lên tiếng nói.
“Dạ bán oán khúc tố trung tràng, nhất lũ yên vụ nhiên mê mang. Mộng trung tầm y thiên bách độ, thùy nhạ tương tư lệ phi dương! Tốt, cứ gọi là Hoàng Thiên Tầm đi!” Hắn vui vẻ nói.
“Nàng vẫn luôn thích đặt tên thường gọi cho bọn nhỏ, lần này cũng không có ngoại lệ đi?” hắn cười tiếp tục hỏi.
“Gọi là Mạt Mạt được không? Chàng đặt tên ẹ con Dung Nhi là Phù Dung, còn trong lúc mơ hồ ta có nhớ được khi còn bé mẫu thân ta hay gọi ta là Lily, vậy con gái chúng ta gọi là Mạt Mạt được không?”
“Mạt Ly? Kỷ niệm về mẹ ruột của nàng? Niệm Từ của ta rốt cục cũng có hình dáng một tài nữ rồi, lấy tên cho hài tử rất có ngụ ý, ý cảnh tuyệt vời. Nữ nhi bảo bối con có biết không? Mẹ con đặt cho con một cái tên rất đẹp: Hoàng Thiên Tầm, có phải hay không Mạt Mạt?” Hoàng Dược Sư khẽ nói với cô gái bé bỏng đang ngủ say.
Chú thích: Mạt Mạt, LiLy, Mạt Ly: Đều là ý chỉ hoa Nhài.
Chương 63 - Ta là một con cá
Cảm giác ấm áp bị mọi người tiến vào đánh vỡ, nhìn Mạt Mạt vừa mới ra đời bọn họ vui sướng không nói nên lời. Sau khi hai đứa trẻ hứa sẽ không làm ồn xong dưới sự hướng dẫn đầy kinh nghiệm của Lão Ngoan Đồng bọn họ rửa sạch tay cùng khuôn mặt rồi mới được vào phòng.
“Mẹ, người có khỏe không? Có phải rất khổ cực hay không?” vẫn là con trai đau lòng mẹ, bên ngoài nghe được tiếng rên rỉ của mẹ, mặc dù người lớn an ủi nói như vậy là bình thường nhưng Tiểu Mã Câu mới bốn tuổi vẫn rất là lo lắng, không để ý gì tới muội muội liền dẫn đầu chạy tới an ủi mẹ.
“Không có sao, mẹ rất tốt, chỉ là hơi mệt mỏi mà thôi. Mau nhìn xem muội muội con đi!” Niệm Từ nằm ở trên giường ôn nhu nói với nhi tử.
Hoàng Dược Sư ở bên cạnh thấp giọng nói ọi người biết tên của con gái, những người phụ nữ tiến vào thấp giọng nói lời chúc mừng với Niệm Từ. Thậm chí Mai Siêu Phong dưới sự hướng dẫn của sư phụ cũng nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve khuôn mặt của Mạt Mạt, cảm thụ một sinh mệnh mới lại tới. Trong khi cả gia đình đang ríu rít một bên thì Mạt Mạt đang ngủ chợt thức tỉnh, không nhịn được bĩu môi khóc lớn.
“Vừa đúng lúc Mạt Mạt tỉnh. Sư phụ chàng ôm ra ọi người xem đi!” Niệm Từ nói.
“Chúng ta cũng đi ra ngoài đi, sư tỷ nghỉ ngơi cho tốt đi, bọn ta đi ra ngoài đây!” Hai đứa bé lôi kéo tay của Mai Siêu Phong, còn Hoàng Dược Sư ôm Mạt Mạt cùng mọi người đi ra ngoài.
Khi tỉnh dậy Niệm Từ phát hiện Mạt Mạt vẫn như cũ nằm bên cạnh mình, Hoàng Dược Sư đang dùng muỗng cẩn thận đút nước cho hài tử uống.
“Con gái đói bụng sao? Sao chàng không đánh thức ta?” Nàng quay người qua chuẩn bị cho con gái bú sữa.
“Nàng đói bụng chưa? Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, ta đi bưng tới cho nàng!” hắn dọn dẹp mọi thứ, sau đó cẩn thận đóng cửa lại rời đi.
Nhìn con gái thoải mái vui vẻ bú mút sữa thỏa thích, còn Niệm Từ yêu thương nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ không có bao nhiêu tóc, hạnh phúc chợt lan tỏa trong tim hắn. Hoàng Dược Sư nhanh chóng bưng khay trở lại, nhẹ nhàng để xuống nghiêng người ngồi ở bên giường, thâm tình nhìn tất cả.
“Niệm Từ, cảm ơn nàng! Ta chưa bao giờ biết được con trẻ bú mút sữa mẹ thỏa thích là chuyện tốt đẹp tới như vậy, đáng thương cho Dung Nhi của ta lúc trước không được hưởng thụ cảm giác này!” hắn như có điều suy nghĩ nói.
“Thật xin lỗi, để cho chàng bỏ lỡ giờ khắc này của con trai!” Niệm Từ áy náy nói.
“Hiện tại ta đã thấy đủ rồi!” hắn vỗ vỗ tay của vợ, mỉm cười trả lời. Đang lúc nói chuyện, Mạt Mạt lại ợ lên, nhìn dáng vẻ là đã bú no rồi. Hoàng Dược Sư thấy vậy, cũng rất tự nhiên ôm con gái lên, đem đầu nhỏ đặt lên vai của mình, vỗ nhẹ sau lưng của Mạt Mạt đợi cho tới khi bé “khạc…” một tiếng thì mới buông xuống.
“Ha ha! Chàng là phụ thân thì rất là xứng nha!” Niệm Từ cười nói.
“Đó là dĩ nhiên. Mặc dù đã cách hai mươi năm, nhưng mà Dung Nhi là do một tay ta nuôi lớn nha!” Hắn có chút đắc ý nói.
Ngồi ở trên giường dùng xong cơm tối, Niệm Từ tính toán ngủ sớm một chút. Ở ngoài đảo vào tháng sáu dù không khí thoáng đãng thoải mái nhưng mà trong quá trình sinh con mồ hôi ra quá nhiều khiến cho nàng cả người đầy mồ hôi, nàng cảm thấy mình giống như là muốn thiu luôn vậy, rất muốn tắm nước nóng. Nhưng sau khi nói ra thì bị Hoàng Dược Sư kịch liệt phản đối, nàng năn nỉ hết nửa ngày mà chỉ lấy được có một chậu nước nóng để tẩy rửa thân mình mà thôi.
Nàng vừa ngồi lau mình vừa suy nghĩ lung tung. Nàng nhớ trước kia đã từng xem qua một bộ phim phóng sự nói về sự giảm đau khi sinh nở. Các bác sĩ để cho sản phụ nằm trong một bồn nước ấm, lợi dụng sức nước và độ ấm để giảm bớt sự đau đớn khi sinh. Hơn nữa hài tử ở trong bụng được vây ở trong nước ối, sau khi ra đời ở trong nước ấm thì bản năng làm cho đứa trẻ có thể bơi được.
“Sư phụ, chàng có thể mang vào cho ta một thùng nước ấm được không? Ta muốn để cho nữ nhi mang lại sự bất ngờ cho chúng ta!” hắn rất nhanh chuẩn bị xong, Niệm Từ liền bước lại, chỉ đạo phu quân dùng hai tay ôm lấy Mạt Mạt, từ từ bỏ vào trong nước. Sau khi để cho chân hài tử thích ứng với nước ấm xong, Hoàng Dược Sư tiếp tục hạ thấp xuống cho cả người Mạt Mạt vào nước, khiến cho bé vui vẻ hưng phấn quơ tay múa chân. Sau khi thân mình Mạt Mạt toàn bộ đều ngâm vào trong nước, Niệm Từ bảo Hoàng Dược Sư từ từ rút tay ra, và kỳ tích phát sinh nha!!! Mạt Mạt tự mình nổi ở trên mặt nước, hơn nữa còn biết giãy giụa đầu, giống như là phòng ngừa nước chảy vào lỗ tai vậy.
“Đây là chuyện gì xảy ra?” Hoàng Dược Sư quả thực không thể tin được hai mắt của mình, hắn vừa khẩn trương vừa chăm chú nhìn con gái, vừa lên tiếng hỏi.
“Bên trong cơ thể mẹ tràn đầy nước ối, mang thai mười tháng hài tử đều ở trong nước, nên khi sinh ra hài tử đối với nước đều không bị lạ lẫm!” nàng cũng thật khẩn trương nhìn cử động của nữ nhi, tùy lúc đều chuẩn bị để có thể vớt bé lên.
“Tốt lắm. Chàng ôm lấy con ra đây đi!” ước chừng khoảng một tuần hương, Niệm Từ liền chuẩn bị khăn sạch rồi lên tiếng nói.
Bơi lội xong Mạt Mạt hài lòng nằm ở trên giường, được mẹ lau sạch sẽ người. Sau đó Hoàng Dược Sư học theo khẩu quyết Dịch Cân Kinh của Dương Dịch truyền thụ mà xoa bóp các huyệt vị của bé, bơi lội mệt nhọc cộng thêm được xoa bóp thoải mái nên bé rất nhanh tiến vào giấc ngủ, trong mộng còn mang tới cho cha mẹ nụ cười.
“Thật là thần kỳ! Mạt Mạt lại biết bơi!” sau khi dịch cân tẩy tủy cho nữ nhi xong, Hoàng Dược Sư không khỏi thở dài nói.
“Làm sao mà nàng biết? Chẳng lẽ là Ngạo Nhi cũng vậy?” hắn tò mò hỏi.
“Dĩ nhiên là không! Tiểu Mã Câu sinh trong tháng chạp, khí trời lạnh như vậy làm sao ta có thể thử nha! Ta chỉ là ở trong mộng biết được chuyện này, nhưng chưa từng thử qua. Cho nên mới nói chàng cẩn thận một chút nha!” nàng giải thích nói.
“Nàng thật lớn mật, lại dám lấy con gái cưng của ta ra thử nghiệm!” hắn thấp giọng nghiêm nghị nói.
“Là do có chàng ở bên cạnh nha! Hơn nữa mùa hạ trời nóng như vậy, nếu khai thông được khả năng này của hài tử thì sẽ rất có ích lợi nha!” bây giờ Hoàng Dược Sư ở trong mắt của Niệm Từ giống như một con cọp giấy vậy.
“Hừ! Nếu còn có lần sau nữa thì xem ta trừng phạt nàng như thế nào!”
Niệm Từ lại không thể không chịu đựng thêm một lần ở cữ đau khổ nữa, nhưng may mắn là nữ nhi sinh ra ở ngoài đảo, trên đảo đông ấm hạ mát, không giống tháng sau ở Tế Nam phủ, động một chút là cả thân toàn mồ hôi, cũng không cần lo lắng hài tử bị rôm sảy. Hoàng Dược Sư không chỉ là một đại phu y thuật tinh xảo, mà còn là một sư phụ dinh dưỡng xuất sắc. Sau khi sinh Tiểu Mã Câu thì dù Niệm Từ muốn thực hiện một thực đơn phong phú để chăm sóc cơ thể nhưng mà lại bị sự ngăn trở của bọn người Lý thẩm, trừ bỏ mấy thang thuốc mà Lưu đại phu kê đơn, cả tháng nàng chỉ được ăn có cháo đường đỏ và trứng gà luộc, đến nổi sau khi ở cữ xong nàng mãnh liệt hoài nghi có phải phân của mình cũng có mùi phân gà hay không. Nhưng bây giờ dưới sự chỉ đạo của Hoàng đảo chủ thì hải sâm, cá tươi, mỗi ngày đều được nấu, rau dưa, nước trái cây, thịt trứng đầu rất đầy đủ, ngay cả những dược liệu trân quý nhất của hắn cũng biến thành thức ăn cho nàng.
Đứa trẻ ra đời khiến cho Hoàng Dược Sư mừng rỡ như điên, đem mẹ con hai người chăm sóc cẩn thận, ngay cả khi Mạt Mạt đêm khuya quấy khóc, thì hắn cũng là người đầu tiên chạy tới, kiểm tra xem con gái có cần thay tã uống sữa hay không. Lý thẩm phụ trách chăm sóc Niệm Từ trong thời gian ở cữ, nhưng công việc lại dị thường nhẹ nhàng, chẳng qua là ở bên cạnh giúp việc, nhưng phần lớn công việc đều bị Hoàng Dược Sư đoạt mấy. Chuyện lớn như tắm rửa thay áo cho con gái, nhỏ như bưng trà rót nước rửa mặt cho Niệm Từ hắn đều giành lấy làm. Trừ bỏ thời gian sau giờ ngọ hai mẹ con đang ngủ hắn đi ra ngoài xử lý chuyện vặt ở trên đảo, còn phần lớn thời gian còn lại hắn ở bên giường của Niệm Từ, chăm sóc nàng bồi thường lại lần trước khi nàng sinh hắn không thể ở bên cạnh nàng.
“Con gái mới ra đời có mấy ngày, xem chàng nuông chiều bé thành hình dáng gì rồi!” Niệm Từ ngồi ở đầu giường, nhìn trượng phu đang ôm Mạt Mạt trong lòng đi qua đi lại vỗ nhè nhẹ ru bé ngủ mà nói.
“Đây mà là nuông chiều cái gì? Con gái của Hoàng Dược Sư ta nếu như muốn làm hoàng đế, ta cũng sẽ lập tức tới Lâm An giết tên hôn quân đó, để hoàn thành ý nguyện của con gái!” Hắn không dừng lại, tiếp tục ru con và thấp giọng nói.
“Chàng còn nói sao, Dung Nhi đã bị chàng dưỡng thành đại tiểu thư điêu ngoa bốc đồng rồi, ta không muốn Mạt Mạt lại cũng trở thành như vậy. Tiểu Mã Câu cũng chưa từng được hưởng qua những lại đãi ngộ này, ngủ còn phải vỗ vỗ như vậy. Chờ ra khỏi tháng, chàng cũng không được yêu cầu ta làm vậy được!” Nàng liếc hắn nói.
“Có câu nói nhi tử tiện nuôi, còn nữ nhi thì phải nuông chiều. Ta khỏi tháng nàng cứ chăm sóc Ngạo nhi và Mỹ Mi là được rồi, Mạt Mạt cứ giao cho ta là tốt rồi. Chăm sóc nữ nhi là sở trường của ta!”
“Ta không muốn thấy con gái ta lại là một tiểu cô nương gây sự khóc nháo nha! Nếu như vậy không bằng ta nhét nó vào bụng lại để sinh ra lần nữa nha!” có vết xe đổ của Hoàng Dung, Niệm Từ đối với kinh nghiệm dạy con của hắn thật không có lạc quan.
“Nàng không có tín nhiệm ta tới như vậy sao?” Hoàng Dược Sư cuối cùng mới quay người qua nhìn thê tử, kinh ngạc hỏi.
“Ban đầu nhìn thấy Dung Nhi ta liền thắc mắc đây là nữ nhi nhà ai, sao lại điêu ngoa bốc đồng như vậy, căn bản là không hề suy nghĩ tới tâm tư tình cảnh của người khác, toàn bộ chỉ quan tâm tới yêu thích của bản thân mình. Chỉ có Quách Tĩnh đầu óc chậm chạp mới nghe theo nàng mọi chuyện, ngay cả ta rất kiên nhẫn cũng có lúc không thể nào ưa được hành động của Hoàng đại tiểu thư. Trước kia các nhân sĩ giang hồ không tán thành chuyện của bọn họ một phần là vì Dung Nhi xuất thân từ đảo Đào Hoa, mặt khác là vì tính cách của nàng. Lần trước ở Tương Dương gặp nàng, thấy rõ ràng nàng đã bớt phóng túng không ít, trong đó có lẽ phải trải qua biết bao khổ sở mới có thể sửa đổi được. Sớm biết sẽ như vậy thì ban đầu cần gì phải như vậy!” Niệm Từ giải thích nói.
“Nàng là chất vấn cách làm cha của ta sao?” sau khi nhẹ nhàng đem đứa trẻ ngủ say đặt lên giường, hắn mới đứng thẳng dậy nhìn Niệm Từ.
“Không phải vậy đâu! Ta chỉ nói chuyện phiếm mà thôi. Đột nhiên nhớ tới Dung nhi khi ở Tương Dương nên mới cảm khái phát biểu mà thôi!” Nhìn thấy hắn không vui, nàng nhanh chóng đổi đề tài.
“Ban đầu là chính nàng giúp đỡ thúc đẩy chuyện của Dung Nhi và Tĩnh Nhi, tại sao hiện tại lại nói như vậy!” hắn ngồi ở bên giường, chỉnh lại cái chăn của nàng, sau đó cầm tay phải của nàng lên chẩn mạch.
“Không gián đoạn việc tập luyện võ công quả thực đối với việc khôi phục lại thân thể có tác dụng rất lớn, cơ thể nàng bây giờ đã hồi phục được bảy tám phần rồi, mặc dù không thể giống như bình thường được nhưng bất quá nàng có thể bước xuống giường hoạt động một chút, để cho nàng khỏi phải khó chịu nữa!”
“Có thật không? Ta có thể xuống giường? Vậy ta có thể tắm nước nóng hay không? Tóc ta lâu như vậy cũng chưa có gội qua, cảm giác giống như một đám cỏ khô rối rắm vậy, đã không chải được nửa rồi!” nàng ngay sau đó yêu cầu.
“Không được, mặc dù thân thể nàng khôi phục không tệ, nhưng trên đảo khí hậu âm hàn, sau khi tắm rửa dễ dàng bị lạnh. Nàng cần phải nhẫn nại một chút, chờ ra khỏi tháng rồi tắm rửa, đừng lo lắng về tóc của mình, đến lúc đó vi phu tự mình búi tóc cho nàng, bảo đảm sẽ không bị đau, nàng thấy có được không?”
Xem tiếp: Chương 64-65