Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sống Lại Thành Mục Niệm Từ Chương 64-65

Chương trước: Chương 62-63



Chương 64 - Tái tạo kiện tướng bơi lội

Mỗi ngày Mạt Mạt luôn theo một trình tự, trước khi đi ngủ thì ở trong một thùng nước chơi đùa một lúc lâu, sau đó mới cho phép phụ thân rửa sạch thân thể, nằm ở trên giường hưởng thụ xoa bóp, sau đó mới nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Khoảng thời gian bé bơi lội trong nước, bên ngoài thùng mọi người lên tụ tập nhìn xem, không nháy mắt nhìn bé chăm chú. Sau khi bé thích ứng với nước xong, thân thể bé lại thuần thục du động bơi trong nước, khiến ọi người xung quanh phải phát ra tiếng thán phục. Bé ở trong nước chơi đùa thoải mái, có lúc đạp nước, có lúc vẫy vẫy cánh tay, có lúc lại lặn xuống trong chốc lát, lúc lại ngóc đầu lên lúc lắc lay động cái đầu nhỏ. Lúc bé lặn xuống nước, mọi người xung quanh đều hồi hộp khẩn trương ngừng thở, đến khi bé ngóc đầu lên lại thì mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nụ cười của bé cũng lây sang người khác, khiến ọi người cũng vui vẻ mỉm cười.

Sang ngày hôm sau, Niệm Từ vừa mới tỉnh giấc thì đã phát hiện ra Tiểu Mã Câu và Mỹ Mi đang nằm bên cạnh nàng, cũng không hề giống như bình thường nhìn xem Mạt Mạt mà chỉ đang chăm chú nhìn nàng.

“Sao vậy, bảo bối của ta? Thế nào lại không nhìn xem Mạt Mạt nữa?” nàng ôn nhu hỏi.

“Bà ngoại, con cùng tiểu cữu cữu cũng muốn giống như tiểu di vậy, bơi bơi ở trong nước đó!” tiểu Mĩ Mi hai tuổi không kịp chờ đợi nói, tiểu hài tử bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

“Mỹ Mi cùng tiểu cữu cữu cũng muốn học bơi sao? Được rồi, bất quá thân thể của bà ngoại còn chưa có khỏe hẳn, không thể rời khỏi phòng cũng không thể đụng vào nước được. Chờ qua vài ngày nữa bà ngoại khỏe lại rồi sẽ ra ngoài dạy các con được không? Không chỉ có hai con, mà các bạn khác cũng sẽ học bơi luôn, có được không?” nàng thương lượng nói.

“Được lắm, được lắm!” hai đứa bé cao hứng đáp ứng.

“Chuyện gì tốt vậy? Các con cũng không nghĩ sẽ đánh thức Mạt Mạt sao?” Hoàng Dược Sư vừa đúng lúc vào phòng, bất mãn nói. Hai đứa bé vội vàng lấy tay che miệng của mình, liếc mắt nhìn thấy Mạt Mạt còn chưa bị đánh thức, liền le lưỡi chạy ra khỏi cửa.

“Tốt hôm qua bọn nhỏ nhìn thấy Mạt Mạt biểu diễn xong thì rất hâm mộ, nên cũng muốn học bơi lội. Ta đáp ứng chờ ra khỏi tháng sẽ dạy bơi cho bọn nhỏ!” nàng miễn cưỡng ngồi dậy đáp lời.

“Ra khỏi tháng chính là tháng bảy nắng nóng, đối với bọn trẻ mà nói việc học bơi chính là trò chơi không thể tốt hơn nữa. Nhớ năm đó Dung nhi rất thích đùa nước, cả mùa hạ đều ngâm mình trong biển, phơi nắng giống như một con khỉ đen vậy. Còn có lúc bị cháy nắng khiến cho lột da, thật may là ta nghiên cứu ra được Điền thất sa đảm tán mới có thể chữa trị đó!” Hắn cảm khái nói.

“Điền thất sa đảm tán là thuốc chống nắng sao? Giống như thuốc ở trên giang hồ truyền sao?” Niệm Từ mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào.

“Giang hồ đồn đãi Điền thất sa đảm tán là linh dược bổ huyết ứ khôi phục nội lực, nhưng nào có ai biết đây là thuốc bôi da ta bào chế ra vì muốn trị liệu phỏng nắng của Dung nhi mà thôi!” Hoàng Dược Sư cười giải thích.

“Có thật không? Điền thất thêm Sa ngư đảm là có thể phòng nắng sao? Hiệu quả rõ rệt không?” không cần biết là lúc nào, đối với nữ nhân thì việc trắng da dưỡng nhan luôn rất hứng thú.

“Nơi này không chỉ có hai loại dược liệu, còn có tuyết liên thiên sơn, bột trân châu, bạc hà, ý nhân nữa. Khi cần dùng thì hòa Điền thất sa đảm tán với mật ong rồi thoa ra bên ngoài là được rồi!” hắn kiên nhẫn giải thích.

“Vậy đối với thai ban ở trên mặt ta cũng có tác dụng phải không?” Niệm Từ vội vàng sờ sờ mặt mình hỏi.

“Lúc trước cho nàng thoa mặt đã có tác dụng khá rõ, dù sao chỉ cần cẩn thận không ra nắng nhiều, thoa thêm vài lần là có thể không còn dấu vết nữa rồi!” hắn suy nghĩ rồi nói.

Từng ngày một trôi qua, rất nhanh Hoàng nhị tiểu thư cũng được 30 ngày, Niệm Từ rốt cục cũng có thể lấy lại tự do thoải mái rồi. Đúng như lời hứa hẹn của Hoàng Dược Sư, sau khi Niệm Từ thống khoái tắm rửa xong, thì hắn tự mình chải đầu búi tóc cho thê tử, êm ái tỉ mỉ giống như đối với trân bảo hiếm có vậy.

Bọn nhỏ trong Ấu viện cũng giống nhau ôm tâm tình kích động, chờ đợi thời khắc này đến, hoàn thành nguyện vọng được bơi trong nước như cá của bọn chúng.

Tất cả bọn chúng đều mặc đồ bơi được Niệm Từ chế tạo, cả Chu Bá Thông cùng với mấy hài tử tinh thần phấn chấn đứng ở trong sân, chờ đợi huấn luyện viên bơi lội tới. Hoàng Dược Sư ôm Mạt Mạt cùng với Niệm Từ đi ra khỏi phòng thì đã thật bị một cảnh này hù dọa.

“Đại ca, ta đây là muốn bày trò chơi cho bọn nhỏ, làm sao ngươi cũng tới tham gia đây?” Niệm Từ bất đắc dĩ nói.

“Ta không biết bơi nên cũng muốn học nha! Lần trước rời đảo thuyền bị lão độc vật đục chìm, đánh cuộc lại thua hắn, nếu như không phải cưỡi được trên lưng của sa ngư thì ta đã chết đuối rồi. Lần này chờ ta cùng bọn nhỏ học bơi xong, chúng ta cùng đi ra biển bắt sa ngư, cùng nhau cưỡi sa ngư du ngoạn nha!” vừa nói Lão Ngoan Đồng vừa hoa tay múa chân.

“Bắt sa ngư, bắt sa ngư!” bọn nhỏ kịch liệt la lên hưởng ứng.

*sa ngư: Cá mập.

“Ai!” nhìn cả đám khỉ con vui vẻ, Niệm Từ có cảm giác vô lực. Còn Hoàng Dược Sư ôm con gái trong tay, ở một bên nhìn náo nhiệt, không có chút cảm giác nào muốn tham dự cả.

“Im lặng! Chờ công phu của các ngươi tốt rồi thì ta sẽ ọi người đi bắt sa ngư! Còn bây giờ nhiệm vụ là học bơi, hiện tại chúng ta tới ao nhỏ đằng kia, tiến hành bước đầu tiên!” Niệm Từ lên tiếng nói.

Vì để dễ dàng cho bọn nhỏ luyện tập, Hoàng Dược Sư đã ra lệnh mọi người dọn dẹp sạch sẽ hồ nước, cả hoa sen cũng được tạm thời rút ta, lại lựa trong số ách bộc những người bơi lội giỏi để dạy dỗ bọn nhỏ.

Theo ký ức của kiếp trước, Niệm Từ còn dặn dò chế tạo ỗi hài tử một công cụ hỗ trợ giống như phao vậy, giúp bọn nhỏ nổi được trên mặt nước, để bước đầu tập luyện bơi lội.

Ôm cái phao tự chế trong ngực, bọn nhỏ ngâm mình ở trong nước, nằm nửa người ở trên phao, chân đạp loạn xạ, sung sướng giống như một bầy vịt nhỏ. Hai vợ chồng đảo chủ ngồi ở trên bờ mỉm cười nhìn, còn mấy huấn luyện viên bơi lội bất đắc dĩ thì đứng một bên ở dưới nước, cẩn thận phòng ngừa con vịt nào bị chìm xuống. Con vịt mập mạp Lão Ngoan Đồng cũng làm như vậy, nằm ở trên phao quơ tay quạt chân loạn xạ, trong hồ là một mảnh ồn ào.

Đối với việc học bơi của bọn nhỏ, Niệm Từ tuyệt đối không hề gấp gáp, trước tiên là để cho bọn nhỏ quen thuộc với nước, hưởng thụ sự vui vẻ của bơi lội, sau đó mới từ từ dạy cho bọn nhỏ việc bơi lội, để tranh thủ vài năm sau khi bọn nhỏ đi vào đất liền thì không cần phải dùng thuyền nữa, làm giống như Trương Kiện chinh phục eo biển Anh vậy.

*Trương Kiện: Vận Động viên bơi lội của Trung Quốc.

Chơi ở trong nước mấy ngày sau, cảm giác mới mẻ đã qua, bọn nhỏ vẫn không quên mục tiêu chính, chủ động yêu cầu được học bơi. Học bơi lội điều kiện tiên quyết chính là nhịn thở, chuyện này đối với hài tử bình thường thì có chút khó khăn, nhưng đối với những đệ tử nhập môn này của đảo Đào Hoa thì không có vấn đề gì, dù sao bọn chúng cũng đã có nội công nhập môn làm trụ cột.

Rất nhanh dưới sự chỉ đạo của Niệm Từ, việc lấy hơi, vận dụng tay chân tất cả các động tác đều được mọi người thực hành đạt yêu cầu. Lúc này, nàng bắt đầu bỏ đi các phao tự chế của mình, cho bọn nhỏ tự mình tập luyện. Không đầy hai tháng, bọn nhỏ đã nắm chắc kỹ năng bơi ếch cùng với bơi tự do, giống như một con cá chép linh hoạt tung tăng ở trong hồ.

“Sư phụ, bọn nhỏ học hỏi vô cùng nhanh, mùa hè năm nay không khí lại rất tốt, cơ hồ như bọn nhỏ ngày nào cũng ngâm mình ở trong nước. Nếu như cứ kiên trì như vậy không ngừng, kiên trì tới mùa đông vẫn bơi lội thì thế nào? Như vậy có thể rèn luyện ý chí của bọn chúng, lại có tác dụng cường tráng thân thể rất có lợi cho bọn chúng khi trưởng thành!” Niệm Từ đề nghị.

“Dã tâm của nàng không nhỏ nha, lại muốn để cho bọn nhỏ bơi lội trong mùa đông!” Hoàng Dược Sư vừa dỗ con gái vừa nhìn thê tử vừa nói.

“Chủ ý của nàng không tệ, nhưng bất quá bọn chúng còn quá nhỏ. Theo tình trạng thân thể mà nói thì chỉ có Ngạo nhi phù hợp với điều nàng vừa nói. Những hài tử khác năm xưa chăm sóc không tốt, cả Mỹ Mi nữa nếu mà kiên trì ở trong nước thì không cần chờ tới tháng chạp rét đậm, chỉ cần gió thu nổi lên là sẽ có không ít trẻ bị bệnh! Trong năm này nên điều dưỡng bọn nhỏ cho tốt, chờ năm sau thân thể tráng kiện, nội công cũng thăng tiến lên nhiều thì tiến hành theo lời nàng cũng không muộn!”

Chương 65 - Dung Nhi về thăm nhà

Tiệc mừng trăm ngày của con gái thứ Hoàng Dược Sư đã làm thay đổi sự đơn điệu ở đảo, toàn bộ bạn bè thân hữu của hắn đều được mời tới chung vui. Theo tập tục ngày xưa, con trai mừng trăm ngày, con gái mừng đầy tháng, nhưng do hắn suy nghĩ thân thể mẹ con Niệm Từ ở trong tháng còn yếu, trong lòng hắn lại trọng nữ khinh nam, nên hắn đã đem lễ mừng dời tới thời điểm con gái được trăm ngày.

Mĩ Mi muốn nhìn thấy dì nhỏ được sinh ra đời, lại yêu thích cùng các bạn học tập bơi lội nên từ khi Mạt Mạt ra đời Mĩ Mi cũng chưa từng đi tới Tương Dương, đem cha mẹ của mình ném ra sau ót. Thừa dịp không có chiến sự quan trọng gì nên Quách Tĩnh đem theo Hoàng Dung cùng nhau trở về đảo Đào Hoa đã mấy năm không về, thứ nhất là để thăm tiểu muội muội vừa sinh ra đời, sau đó là muốn thỏa nổi nhớ mong con. Ngũ tuyệt ngoại trừ Tây Độc, những người khác đều tới chúc mừng. Nam đế Nhất Đăng đại sư cùng Bắc Cái Hồng Thất Công kết giao nhiều năm, lần này đều tự mình đến chúc mừng, cho vợ chồng Hoàng đảo chủ một chút mặt mũi. Toàn Chân Thất Tử mặc dù đối với việc đảo Đào Hoa thầy trò loạn luân luôn gièm pha cười nhạt, nhưng nghĩ tới mặt mũi của vợ chồng Quách Tĩnh, lại còn có sư thúc nhà mình giao thiệp rất sâu với nơi này, về tình về lý thì cũng phải xã giao, nên bọn họ không làm gì khác hơn được là cử Mã Ngọc đi tham dự.

Huynh đệ họ Dương luôn tự coi mình là nhà mẹ của Niệm Từ thì mừng rỡ như điên, mấy năm qua cửa hàng đã mở rộng khắp đại giang nam bắc, năm huynh đệ bọn họ đã hùng bá một phương. Vì cách xa nhau, hàng năm bọn họ rất ít tới đảo Đào Hoa, trừ Dương Dịch đi lại điều khiển công việc thỉnh thoảng về đảo, còn bốn người kia không dễ dàng chút nào có cơ hội về đảo. Mượn tiệc mừng trăm ngày, các huynh đệ bọn họ cuối cùng cũng có thể cùng nhau trở về đảo bái kiến Nhị cô nương. Đồng thời, trong lúc đó các cửa hàng ở khắp nơi đều treo lên cờ hiệu mừng tiểu thư trăm ngày, làm từ thiện bố thí gạo phát cháo miễn phí, khiến cho dân chúng hết lời khen ngợi.

Ngày tiệc mừng diễn ra, Niệm Từ ôm Mạt Mạt trong ngực, ở hai bên người là Tiểu Mã Câu và Mĩ Mi, ba hài tử đều mặc cùng một dạng quần áo, như Kim đồng ngọc nữ xuất hiện trước mắt mọi người, khiến ọi người trầm trồ. Hoàng Dược Sư thì vui vẻ thoải mái, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất qua, không còn chút nào dáng vẻ cô tịch cổ quái của ngày thường.

Nhân sĩ giang hồ tặng quà cũng không có nương tay, các loại đồ trang sức cho con trẻ, dược liệu trân quý, thậm chí là là danh đao bảo kiếm cũng được biến thành lễ vật cho Mạt Mạt. Dung nhi thì tỉ mỉ vì muội muội cùng cha khác mẹ của mình là chuẩn bị một khóa trường mệnh vàng, mặt sau còn khắc hai chữ cát tường.

Khách tới cùng với những môn nhân của đảo Đào Hoa rất nhanh vui vẻ chạm ly, người không biết còn tưởng là bọn họ đã là bạn tốt nhiều năm rồi. Ngay cả Hoàng Dược Sư luôn luôn tự kiềm chế cũng vui vẻ nâng chén, mang theo con rể Quách Tĩnh và con trai Hoàng Ngạo Chi vui vẻ ở trong tiệc rượu, Niệm Từ chỉ ở lại một lát rồi mang theo Mạt Mạt cùng với Mĩ Mi trở về phòng, sau đó Dung Nhi cũng đi theo mà đến.

“Sư tỷ, ta thật sự hâm mộ tỷ nha.” Thân thiết ôm lấy con gái, Dung nhi lên tiếng nói với Niệm Từ.

“Hâm mộ cái gì?”

“Đương nhiên là trai gái đầy đủ, cuộc sống gia đình hạnh phúc an ổn trôi qua nha!” nàng cười nói.

“Không cần hâm mộ ta, sớm muộn gì muội cũng có đủ thôi. Đúng rồi, Tương Dương ra sao rồi? Người Mông Cổ có động tĩnh gì không?” Niệm Từ chú ý hỏi, sản nghiệp của đảo Đào Hoa đã lan tới đại mạc, do Dương Nhị tinh thông ngôn ngữ Mông Cổ nắm giữ, làm ăn cùng với quý tộc địa phương, cũng làm quen với doanh trại quân đội, có thể lấy được tin tức tình báo.

“Đại quân Mông Cổ vẫn còn đang Tây chinh, quân tình ở Tương Dương hiện không có gì mới lạ, trừ những vụ công thành lẻ tẻ quấy nhiễu thì không có chuyện gì lớn cả!” nàng hồi đáp.

“Đúng rồi, sư tỷ còn Mai sư tỷ đâu? Lúc nãy xuống thuyền không thấy tỷ ấy, trong tiệc rượu tỷ ấy cũng không có xuất hiện!” nàng tiếp tục hỏi.

“Mai sư muội bận tâm năm xưa nàng ở giang hồ gây ác quá nhiều, mặc dù đã sửa đổi nhưng thực không thích hợp xuất hiện ở trước mặt của võ lâm chính phái. Hơn nữa gần đây Mai sư muội có nhận nuôi mấy hài tử, cả ngày luôn ở bên bọn chúng nên tình mẹ bộc phát, căn bản là không có thời gian lo việc khác!” Niệm Từ cười nói.

“Mẹ, mẹ ơi con mệt rồi!” Mĩ Mi không chịu bị bỏ rơi nên cố gắng hấp dẫn sự chú ý của Dung nhi.

“Đúng rồi, hôm nay bọn nhỏ đã vui chơi cả ngày rồi, khẳng định là đã mệt mỏi. Tối nay hai người hãy ngủ cùng với nhau đi, thân cận một chút vun đắp tình cảm. Ngày mai khách khứa rời đi, chúng ta mới nói chuyện lâu một chút. Bọn nhỏ đang học bơi, sư phụ nói kỹ thuật bơi của muội rất tốt, ngay cả người cũng không bằng, chờ có thời gian hãy chỉ điểm cho bọn nhỏ một chút đi!”

“Có thật không, mẹ? Mẹ cũng biết bơi sao?” Mĩ Mi vụt sáng đôi mắt hỏi.

“Chút tài mọn không đáng nhắc tới!” Hoàng Dung khiêm tốn nói, hoàn toàn không có chút bóng dáng sự bốc đồng trước đây.

Ngày thứ hai sau tiệc mừng, khách khứa lục đục rời đi, ngay cả Hồng Thất Công cũng từ chối lời mời của Hoàng Dược Sư, muốn thay thế hai đồ đệ đi Tương Dương giữ thành, để cho Hoàng Dung và Quách Tĩnh lưu lại thêm vài ngày. Quách Mĩ Mi vui vẻ lôi kéo cha mẹ mình đi dạo quanh đảo, mang theo bọn họ đi thăm Ấu viện, đi tới khu trò chơi Niệm Từ thiết kế, giới thiệu các bạn nhỏ cho cha mẹ biết, bận rộn không ngừng. Niệm Từ cùng với Hoàng Dược Sư chỉ ở một bên, mỉm cười vui vẻ nhìn một nhà ba người bọn họ. Vợ chồng Quách Dung hai người bọn họ cũng tạm thời yên tâm buông lỏng trách nhiệm nặng nề, đắm chìm ở trong tình cảm gia đình.

“Dung nhi, muội ăn nhiều một chút. Ở thành Tương Dương rất khó có được hải sản tươi sống. Bản thân muội nên ăn nhiều một chút rất tốt cho sức khỏe!” trên bàn cơm Niệm Từ tinh ý gắp thức ăn cho Quách Tĩnh và Hoàng Dung.

“Sư tỷ, tỷ đừng chỉ gắp cho chúng ta, tỷ mới qua tháng mà thôi cũng vẫn cần phải bồi bổ nhiều!” Dung Nhi khiêm nhượng nói.

“Ta không có sao, trên đảo cái gì cũng có, cái gì cũng không có thiếu. Ngược lại muội ở Tương Dương không có cách lựa chọn đồ ăn, thật là khổ cho các người!” Niệm Từ nói từ đáy lòng.

Sức mạnh của tình yêu thực là vĩ đại! Nhớ ngày đó Hoàng Dung được phụ thân nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, đối với ăn mặc không thua gì hoàng thân quốc thích ở Lâm An, nay lại vì trượng phu mà phải chịu khổ cực Tương Dương ăn trấu nuốt củ cải, cùng với những tướng sĩ khác đều giống nhau. Sự khác biệt một trời một vực này đối với Quách Tĩnh từ nhỏ đã chịu khổ cực thực sự là hắn không thể hiểu nổi.

Rảnh rỗi lúc Dung Nhi cũng đi xem bọn nhỏ chơi đùa, đối với việc tập luyện bơi lội của chúng cũng chỉ dạy thêm nhiều thứ, kích thích sự nhiệt tình của bọn nhỏ. Mùa thu sắp tới, khí trời trở lạnh thì đã có hơn nữa số trẻ từ biệt ao nhỏ, dưới sự hướng dẫn của Lão Ngoan Đồng bắt đầu ra biển.

Tuy là có Võ Mục Di Thư ở trong tay, lại được Dung Nhi và đám võ lâm nhân sĩ giúp đỡ, nhưng Quách Tĩnh vẫn còn không có nhiều tự tin cầm quân. Mấy ngày này hắn đem tinh lực tập trung trên người của Nhạc phụ, lắng nghe Hoàng Dược Sư kiến thức rộng rãi truyền bá kinh nghiệm, giải thích những binh thư hắn thu thập được.

Lao tâm lao lực trong quân doanh khiến cho Dung Nhi xinh đẹp có vài tia điêu linh, so với Niệm Từ đã có hai đứa con lại có phần thành thục tiều tụy hơn. Niệm Từ tỉ mỉ quan sát rồi lấy trân phẩm dưỡng nhan mà trượng phu bào chế ình ra chia sẻ chăm sóc dung nhan cho Dung Nhi.

“Sư muội, ta và muội đều là phụ nữ đã sinh con, dung mạo tự nhiên không thể sánh bằng những thiếu nữ trẻ trung được. Bất quá là phụ nữ thì phải biết chăm sóc cho dung nhan, có rảnh rỗi thì muội phải chăm sóc bản thân mình một chút!” Niệm Từ ở trong phòng ngủ nói chuyện riêng với Dung Nhi.

“Sư tỷ, tỷ cũng biết rồi, Tương Dương có nhiều chuyện như vậy, ta có lòng chăm sóc dung mạo thì cũng không có thời gian và sức lực để làm nha!” Dung Nhi bất đắc dĩ nói.

“Ta biết, bất quá lúc này muội đang ở đảo Đào Hoa, Tương Dương thiên hạ gì đó đều ở rất xa, muội cứ an tâm hưởng thụ sự chăm sóc dưỡng nhan của ta đi!” v ừa nói Niệm Từ vừa để cho Dung Nhi nằm ngang trên giường, chính mình tự làm mặt nạ chăm sóc da cho Dung Nhi. Hơn nữa, nàng còn thực hiện xoa bóp, thư giãn bắp thịt cùng với thần kinh của Dung Nhi.

“Dung nhi, lúc muội đi thì mang theo một tí mỹ phẩm dưỡng nhan đi. Buổi tối trước khi đi ngủ thì thoa lên mặt, có thể hóa giải mệt nhọc còn có thể dưỡng nhan nữa! Nếu như muội ngại phiền toái, thì ta xin sư phụ cải chế thành dạng mặt nạ có được hay không?” nàng vừa làm vừa hỏi.

“Vâng!” trên mặt thoải mái dị thường, Dung Nhi cũng tự nhiên đón nhận sự tính toán của Niệm Từ.

“Còn có nha, muội biết không? Thời điểm ta mang thai Tiểu Mã Câu và Mạt Mạt vẫn luôn kiên trì tập luyện nội công hàng ngày, nên khi sinh hạ hài tử trong có thể chúng đều có nội lực. Sau khi sinh xong thì mỗi ngày đều dùng Dịch Cân Kinh để dịch cân tẩy tủy, nên công lực của bọn chúng tăng rất nhanh. Đừng xem Tiểu Mã Câu mới có bốn tuổi, công lực của nó đã vượt xa người tập luyện mười năm, hơn nữa sư phụ nói với ngộ tính của nó thì chỉ vài năm nữa là nó có thể tự đả thông được hai mạch Nhâm Đốc rồi. Mỹ Mi của muội thì hơi thua thiệt, chỉ có thể lớn hơn vài năm nữa thì mới bắt đầu được!” Niệm Từ tán gẫu nói.

“Dịch Cân kinh? Tại sao không có xuất hiện ở trong Cửu Âm Chân Kinh?” Dung nhi hỏi tiếp.

“Mặt của muội đang đắp mặt nạ, đừng nên nói chuyện! Nghe ta từ từ giải thích đây!” Niệm Từ ngắt lời nói.

“Dịch Cân Kinh là công phu từ Tây Vực truyền tới, Thiếu Lâm Tự cũng có, Cửu Âm Chân Kinh không phải là bao gồm tất cả võ công, không có đủ cũng không phải là lạ. Muội cùng với Quách Đại ca còn trẻ tuổi, khẳng định là sẽ có thêm hài tử. Ta muốn nói là nếu như muội phát hiện mình đã có thai, muội cũng không cần dừng lại việc tu luyện nội công, việc này đối với muội và hài tử đều rất tốt. Chờ sau khi hài tử ra đời, sư phụ và ta sẽ ở bên cạnh giúp uội và hài tử tập luyện dịch cân kinh, muội thấy như thế nào?” Niệm Từ nói.

Hai vợ chồng họ ở đảo Đào Hoa gần một tháng cũng thu lại được ích lợi không nhỏ, tình cảm với con gái càng ngày càng sâu, đối với môn nhân của đảo Đào Hoa cũng hiểu sâu hơn một bước, đối với chuyện phát triển công việc cũng có nhiều ý kiến xây dựng. Dung mạo của Dung Nhi dưới sự tỉ mỉ che chở của Niệm Từ nên lại trở nên kiều diễm như xưa.

Lưu luyến không rời cũng phải cáo biệt, trở lại Tương Dương đầy khói lửa. Trở về Tương Dương họ còn mang theo một số thực phẩm, trong đó đa số toàn là hải sản khô. Niệm Từ còn đặc biệt yêu cầu trượng phu bào chế phương thuốc, dùng vải bông cắt thành mặt nạ ngâm ở trong nước thuốc, để cho Dung Nhi có thể dễ dàng sử dụng.

Nhìn thuyền từ từ đi xa, Niệm Từ không khỏi thở dài. “Thế nào? Không nỡ để Dung Nhi đi sao?” Hoàng Dược Sư thu hồi ánh mắt lại, nhẹ nhàng hỏi.

“Đúng vậy, dĩ nhiên là không nỡ. Rõ ràng là có nhà an toàn ấm áp, có hài tử xinh đẹp khả ái, bọn họ là xa nhà đi tới nơi chiến trường khói lửa, thật là không biết có đáng hay không?” Nàng không khỏi thở dài nói.

“Sao lại không đáng giá? Đại trượng phu có thể vì đại cuộc, không chỉ lo cho bản thân mình mà bỏ qua tồn vong của lê dân bá tánh. Trước kia ta luôn cho rằng Tĩnh Nhi không xứng đáng với Dung Nhi, bây giờ nhìn lại hắn có thể xem như là một đại trượng phu!” Hoàng Dược Sư khen ngợi Quách Tĩnh.

“Nhưng mà chiến sự ở Tương Dương đối với ta thật sự không quan trọng bằng bọn họ. Trong triều đình thì luôn ca múa mừng cảnh thái bình, hoàn toàn không thèm để ý tới cảnh chiến tranh loạn lạc ở đó! Người Mông Cổ chẳng qua là vận dụng một lực lượng nhỏ chế trụ quân ta ở đó, đa phần quân lính của họ đều đã Tây Chinh, một khi họ khải hoàn trở về thì Tương Dương sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi!”

“Niệm Từ, nàng đối với thế cục cuộc chiến vô cùng bi quan, trước mắt ta thấy người Mông Cổ Tây chinh kéo dài chiến tuyến quá sâu, vô cùng có nhiều khả năng sẽ chiến bại trở về. Hơn nữa họ còn phải nghỉ ngơi lấy lại sức lực, đến lúc đó chiến sự ở Tương Dương có thể hóa giải rồi, Dung Nhi lại có thể trở về đảo thăm chúng ta!” Hoàng Dược Sư rất lạc quan với triển vọng tương lai.

Loading...

Xem tiếp: Chương 66-67

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đoạt Tướng

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 27


Thập Kiếp Tán Tiên

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 19




Đại Việt Tu Chân

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 100