Sống Lại Thành Mục Niệm Từ Chương 60-61
Chương trước: Chương 58-59
Chương 60 - Niềm vui sinh con gái
Vượt qua được mọi khó khăn, Mai Siêu Phong bộc phát tình thương của người mẹ, sáu hài tử lục cục lên đảo. Cảm giác xa lạ rất nhanh biến mất, chúng nhanh chóng gia nhập vào trong đại gia đình.
“Quá mức ồn ào! Niệm Từ, nàng đi nói với Siêu Phong, hài tử sau này nếu thu dưỡng thì đem cho các cửa hàng chăm sóc đi, không được mang lên đảo nữa!” nghe tiếng gào thét chói tay bên ngoài, Hoàng Dược Sư không thể nhịn được nữa lên tiếng nói.
“Được, quá nhiều thì Mai sư muội cũng không thể chăm sóc hết được, để cho cửa hàng chăm sóc cũng tốt!” Niệm Từ nhẹ nhàng đáp lại.
“Ngày mai để cho Siêu Phong và Mạc Sầu dẫn bọn hài tử này tới chỗ bờ biển luyện công đi. Hai tuổi là đã lớn rồi, nên đặt nền móng sớm một chút!” hắn lại nói tiếp.
“Bọn nhỏ mới vừa lên đảo, Mai sư muội muốn cho bọn chúng thích ứng vài ngày đã!” Niệm Từ đáp.
“Không cần kéo dài nữa. Nếu cứ kéo dài như vậy việc dạy dỗ hài tử sau này sẽ rất khó khăn. Bọn chúng cứ đi theo đại ca nàng như vậy sau này sẽ tạo ra một khuôn mẫu y như hắn mà thôi, mà Siêu Phong thì ngoài cứng nhưng trong mềm, không thể quản giáo nghiêm khắc bọn chúng được!”
“Được, ta đi nói với sư muội. Bất quá mấy ngày này Mạc Sầu không có ở trên đảo, làm sao bây giờ?” nàng lại nói.
“Mặc dù Mạc Sầu đã không còn hận thù đối với Lục Triển Nguyên nữa, nhưng Dương Dịch đau lòng ái thê năm xưa phải chịu đau khổ, nên đã mượn cơ hội cửa hàng chúng ta phát cháo miễn phí muốn đưa Mạc Sầu ra ngoài, bôi xấu danh tiếng của Lục Triển Nguyên!”
“Không phải là nàng không quản lý chuyện cửa hàng nữa sao? Chuyện phát cháo miễn phí thì ta biết, nhưng chuyện của Mạc Sầu là như thế nào tại sao không ai nói cho ta biết?” Hoàng Dược Sư kinh ngạc nói.
“Biết chàng không thích phiền toái, khẳng định nếu chàng biết sẽ chủ trương giết Lục Triển Nguyên đi cho xong chuyện, nhưng như vậy ngược lại sẽ là tiện nghi cho hắn. Dương Dịch và Mạc Sầu không muốn làm phiền chàng, chỉ lén chào hỏi ta, dầu gì đây là chủ ý của ta đưa ra cho họ. Nếu như không phải hôm nay chàng lên tiếng thì ta cũng sẽ không nói cho chàng nghe!”
“Được rồi, mọi người thấy được thì cứ làm đi, nhưng bất quá thời gian không đủ, phải đi tới cửa hàng rút ra một người có võ công tốt một chút, có tính nhẫn nại lên đảo để dạy bọn nhỏ công phu nhập môn. Mắt của Siêu Phong không nhìn được, đại ca của nàng thì chỉ thêm phiền, đều không phải là người thích hợp dạy công phu nhập môn cho bọn chúng!”
“Còn ta đây? Ta không được sao?” Niệm Từ nhìn hắn chỉ vào lỗ mũi của mình mà hỏi.
“Võ công của nàng là cưỡi ngựa xem hoa, không có giá trị để nhắc tới, dụ dỗ Lão Ngoan Đồng cao hứng thì được. Năm đó do thời gian không dài, không có từng bước căn bản dạy dỗ nàng, võ công của nàng là đi theo đường tắt. Có ta và Lão Ngoan Đồng che chở nên tới bây giờ nàng chưa từng chân chính giao đấu với người khác, chẳng qua là khinh công của nàng tốt hơn người thường một chút, nếu quả thực gặp nguy hiểm chạy thoát thân thì được, nhưng nếu như cùng người khác so chiêu thì không tới mười chiêu nàng sẽ bị bại trận ngay!” Hoàng Dược Sư vẫn nhìn vào cuốn sách trên tay, không hề nhìn khuôn mặt phụng phịu xuống của nàng.
“Như vậy sao? Ta thật vô dụng mà!!! Vậy mà ta còn tưởng rằng võ công của mình rất lợi hại nha!” nàng ngồi xuống, khuôn mặt như đưa đám nói.
“Sao lại nói vậy? Đàn, cờ, sách, vẽ, võ công, trận pháp, kinh doanh, dạy người nàng đều có đặc sắc riêng của mình, ngay cả ta cũng không thể không bội phục nàng. Tại sao lại nói mình vô dụng đây?” hắn rốt cục cũng để sách của mình xuống, nghiêm túc an ủi thê tử.
“Với lại kiến thức cơ bản đầu tiên rất là quan trọng, ta tính toán sẽ rèn luyện đám hài tử này cho thật tốt. Một hai năm sau ta sẽ tự mình dạy dỗ bọn chúng, lần Hoa Sơn Luận Kiếm sau sẽ biến thành thiên hạ của đảo Đào Hoa rồi!” hắn cuồng phóng nói.
“Được được, cố gắng lên, ta sẽ ủng hộ chàng!” Niệm Từ chuyển buồn thành vui, bật cười nói.
Vài ngày nữa là được hai tuổi, Mỹ Mi đã nói chuyện rất lưu loát được đưa về Tương Dương thăm cha mẹ mình. Hoàng Dược Sư đặc biệt lên tiếng gần đây không có chiến sự đặc biệt gì, lần này sẽ để cho Mỹ Mi ở lại lâu thêm một chút, cả Tiểu Mã Câu cũng đi theo luôn. Lần này hộ tống là Mai Siêu Phong và Lão Ngoan Đồng cùng với một đoàn tùy tùng hộ vệ theo sau.
Nhìn thuyền lớn đang dần đi xa, nghĩ tới con trai từ xưa tới giờ chưa bao giờ rời khỏi bên cạnh mình, lần này lại đi Tương Dương tới cả tháng, trong lòng Niệm Từ vạn phần không muốn, nàng không khỏi buồn bã nhìn Hoàng Dược Sư một cái.
“Thuyền đã đi xa rồi, chúng ta trở về thôi!” không nhìn ánh mắt của thê tử, hắn nhẹ nhàng nói.
“Tại sao lại cho bọn chúng đi lâu như vậy, cái này không phải là mang thêm phiền phức cho Dung nhi sao?” vừa quay về Niệm Từ vừa càu nhàu.
“Mi nhi rốt cục cũng có thể chạy có thể nói rồi, tự nhiên sẽ muốn có thêm chút thời gian thân cận với cha mẹ nó, đi thăm cha mẹ còn lo thời gian quá dài sao?” Hoàng Dược Sư giải thích nói.
“Ta không yên lòng nha, muốn đi theo chăm sóc bọn chúng, mà chàng lại không cho ta đi!” nàng lại tiếp tục nói.
“Kể từ khi trở về đảo nàng liền đem tất cả tinh lực dồn vào trên người mấy đứa nhỏ, mà sau khi Siêu Phong mang thêm mấy đứa trẻ về thì tình hình lại càng thêm nghiêm trọng, vợ chồng chúng ta chỉ có thể trước khi đi ngủ nói chuyện được vài câu mà thôi!” Hoàng Dược sư chắp tay sau lưng chậm rãi bước đi.
“Thật xin lỗi, ta không quan tâm tới cảm thụ của chàng. Ta chỉ nghĩ cố gắng chăm sóc Mĩ Mi cho thật tốt, giảm bớt gánh nặng cho sư muội mà thôi!” nghe được lời oán trách của trượng phu, Niệm Từ không khỏi áy náy, nàng lại như vậy không chú ý tới người quan trọng nhất của mình.
Cúi đầu nhìn thê tử còn đang hối hận, khuôn mặt Hoàng Dược Sư xẹt qua vẻ tươi cười, không nói thêm gì nữa. Rất nhanh trở về phòng của hai người, hắn lúc này mới nói tiếp lời nói lúc nãy:
“Bỏ rơi ta cũng không sao, dù sao tất cả việc nàng làm đều là vì ta, đều vì yêu thích của ta mà lao tâm. Nhưng ta buồn là nàng ngay cả thân thể mình cũng đều không có chú ý tới!”
“Thân thể của ta? Không có nha, ta nhất định là rất khỏe mạnh, thân thể không có bất kỳ khó chịu nào nha.” Niệm Từ không hiểu trả lời.
“Thật uổng công nàng từng học y qua, cũng đã sanh con rồi mà lại không phát hiện ra mình đã lại mang thai!” Hoàng Dược Sư nói rõ ra.
“Có thật không? Ta mang thai rồi?” Niệm Từ vọt đứng lên, không dám tin hỏi tới.
“Làm sao nàng lại cử động mạnh như vậy, chậm rãi ngồi xuống đi!” thấy hành động hù dọa của nàng, Hoàng Dược Sư vội vàng tiến lên, đỡ nàng cẩn thận ngồi xuống rồi mới nói tiếp:
“Y thuật của ta nàng còn nghi ngờ sao? Nàng đã có thai hai tháng rồi!”
“Nhưng mà ta cũng không có cảm giác gì nha, làm sao chàng biết ta mang thai?”
“Chúng ta ở chung với nhau lâu như vậy, ta tin chắc nàng nhất định sẽ còn mang thai. Thường sau khi nàng ngủ say ta đều chẩn mạch cho nàng, lưu ý tình trạng thân thể của nàng, mấy ngày trước rốt cục ta cũng chẩn ra được thai mạch hơi yếu. Ba tháng đầu tiên khi mang thai rất bất ổn, vô cùng dễ dàng sảy thai, mà bên cạnh nàng có quá nhiều hài tử, va chạm là không thể nào tránh được, cho nên ta mới cho bọn chúng tới chỗ của Dung nhi hết, chờ qua ba tháng sau thai nhi đã ổn định rồi thì không cần phải quá cẩn thận như vậy nữa!” hắn bình thản vuốt ve bụng nàng mà nói.
“Ta lại mang thai rồi, thật là kỳ diệu!” Niệm Từ vẫn còn đang đắm chìm trong vui vẻ nói.
“Bỏ lỡ việc Tiểu Mã Câu ra đời, để cho nàng một mình chịu không ít khổ cực, ta vẫn luôn luôn thấy nuối tiếc. Lần này mỗi việc ta sẽ đều tham dự, tự tay mình đón chào hài tử của chúng ta!”
“Không có đâu, ta cùng Tiểu Mã Câu chưa hề chịu khổ gì cả, khi mang thai Tiểu Mã Câu ta không hề để ý thấy, khi mang thai được 5 tháng bụng nổi lên rồi ta mới biết được!” Niệm Từ nhẹ nhàng nói.
“Làm mẫu thân như vậy thật là quá xấu hổ, nàng lại còn dám nói sao?” không khí ấm áp vừa rồi đã bị những lời của Niệm Từ phá vỡ.
“Không thể trách ta nha, khi đó ta cả ngày vội vàng trộm đồ, không có lòng dạ nào rảnh rỗi suy nghĩ những thứ khác. Hơn nữa, chàng cũng chưa từng dạy ta xem hỉ mạch nha!” Niệm Từ không phục nói.
“Đại nhân không trách tiểu nhân, ta không so đo với nàng. Lần này nàng nhất định phải điều dưỡng cho thật là tốt!”
“Vâng, tất cả nghe theo lời chàng đi!” Tựa người vào trượng phu, nàng hạnh phúc nói.
Đám người quấy rối đã rời khỏi đảo, hai vợ chồng Hoàng đảo chủ bắt đầu sống thế giới dành cho hai người. Mặc dù trên đảo còn có hài tử mới nhận nuôi của Mai Siêu Phong, nhưng bất quá sau khi Hoàng đảo chủ lên tiếng thì toàn bộ bọn chúng bị ném cho người làm chăm sóc, không để cho Niệm Từ bị chút phân tâm nào.
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người nhàn nhã dùng bữa sáng, tựa như ngày xưa hai người ở trên đảo vậy, tiến hành rèn luyện sáng sớm, chỉ bất quá vì suy nghĩ cho thai nhi nên đem việc luyện công biến thành việc đi dạo sáng. Hoặc là ở trên biển, hoặc ở trong rừng, hoặc là khu ruộng mới khai khẩn ở trên đảo. Đi mệt thì ngồi nghỉ lại, Niệm Từ sẽ tựa vào vai phu quân mà nghe tiếng tiêu du dương, nếu hăng hái sẽ hát một khúc, Hoàng Dược Sư nghe được nhiều ca khúc mới thì luôn cười nhẹ.
“Niệm Từ, ca khúc này lại là do nàng học được sao?” một khúc “Nữ Nhi Tình” khiến cho Hoàng Dược Sư tò mò hỏi.
“Đúng vậy, đây chính là từ trong Tây Du Kí mà ta luôn kể cho bọn nhỏ nghe, chuyện ở Nữ Nhi Quốc biên soạn ra nha!” nàng theo vừa thói quen vuốt vuốt nhẫn cưới của trượng phu vừa nói. Vì dự phòng việc mang thai sẽ bị sưng phù, Niệm Từ đã sớm mang tất cả đồ trang sức của mình tháo xuống, bao gồm cả nhẫn cưới nha.
“Nhiều năm trước ta lưu lạc giang hồ, rồi sau đó đọc được nhiều sách vở, nghe được được nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng tại sao ta chưa từng nghe thấy những chuyện xưa mà nàng đã kể? nhất là chuyện như lời nàng nói Đường Huyền Trang tới Tây Trúc học hỏi phật pháp ở trong Tây Du Ký nhất định là ta chưa nghe thấy ở đâu nha!” Hắn lại hỏi.
Nàng đặt tay mình ở trên tay hắn, đan mười ngón tay vào nhau, nắm thật chặt rồi mới ngẩng đầu lên nhìn trượng phu của mình, nhẹ nhàng nói:
“Nếu như ta nói mình từng trải qua rất nhiều chuyện thần kỳ, đã học được không ít kiến thức không thể tưởng tượng nổi thì chàng có tin không?”
“Kinh nghiệm như thế nào? Khi nào? Nơi nào? Cùng nghĩa phụ của nàng trải qua sao?” Hoàng Dược Sư lập tức hiếu kỳ hỏi.
“Không phải vậy, chính xác mà nói thì là ở trong mộng. Khi còn bé ta ở trong mộng đi tới địa phương của ngàn năm sau, gặp qua không ít người, cũng học được không ít kiến thức. Giống như những chuyện xưa ta kể, ca khúc, còn có một ít quan điểm của ta cũng là do nơi này tạo ra! Có lúc ta cũng phân không rõ rốt cục nơi nào là thực tế, nơi nào là mộng ảo. Thậm chí ta hoài nghi mình có phải là thần tiên hay là yêu tinh không, nếu không làm sao ta có thể có nhiều giấc mộng bất thường như vậy đây? Cho đến khi ta từ từ lớn lên thì những cảnh mộng đó mới từ từ biến mất!”
Về sự tồn tại của linh hồn thì ngay cả trong xã hội hiện đại các nhà khoa học vẫn còn chưa thể lý giải được, chớ nói gì đến thời cổ đại con người còn ngu muội này, nói ra khẳng định sẽ bị gọi là yêu nghiệt, ngay cả Hoàng Dược Sư mà nàng yêu nàng cũng không dám đảm bảo hắn có bị nàng hù dọa hay không? Hơn nữa trên thật tế nàng thật sự có cảm giác mình đang trong cơn mơ, rốt cục cuộc sống của Lưu Lợi Lợi trước kia là giấc mộng hay là nàng đã từng trải qua, tại sao nàng lại xuất hiện trong thế giới của thần điêu nàng cũng không biết, nàng cứ ngỡ mọi thứ là một loại cảnh mộng của mình!!!
“Bất kể kiến thức của nàng là ảo hay thật, chỉ cần nàng vẫn luôn ở bên ta, thì ngay cả ông trời cũng không cần sợ, ta sẽ bảo vệ nàng! Hơn nữa có lẽ nàng thực sự là yêu tinh, nếu không tại sao ta lại mê muội nàng tới như vậy?” hắn ôm lấy vai nàng, áp mặt nàng vào ngực mình, đùa giỡn mà nói.
“Ghét, chàng khi dễ ta…” hai người lại âu yếm thân ái một phen. Sau một lúc lâu Hoàng Dược Sư nhẹ nhàng vén lại tóc tai của nàng, chăm chú nhìn vào mắt nàng mà nói:
“Bất kể nàng từng trải qua chuyện gì, ta biết nàng vẫn luôn là thê tử của ta, là mẹ của con trai ta. Không cần lo lắng mọi chuyện, ta cùng nàng sẽ cùng nắm tay nhau mà bạc đầu giai lão!”
Chương 61 - Niềm vui sinh con gái
Trừ việc mỗi buổi sáng nàng luôn đi tản bộ bên ngoài, Niệm Từ còn một ngày hai lần tập luyện nội công. Thành công từ Tiểu Mã Câu khiến cho lòng tin của nàng tăng lên nhiều, nàng lại hy vọng sinh ra được một cao thủ võ lâm nhí. Cuộc sống vẫn giống như lúc trước vậy, sau giờ ngọ hai vợ chồng họ đều ở trong thư phòng.
“Sư phụ chàng xem, đây là dấu hiệu năm đó ta cùng đại ca làm trộm đạo lưu lại. Đây là hắc tulip, là một loại hoa. Đây là hình ảnh mà ta vẽ riêng cho đại ca. Có phải rất hay không?” theo tiếng gọi của Niệm Từ, Hoàng Dược Sư bỏ sách trong tay xuống, tiến lên quan sát bức vẽ của thê tử.
“Cái hình này rất giống bộ dáng thường ngày của Lão Ngoan Đồng. Nhưng còn hắc tulip? Ta chưa bao giờ nghe qua, nên không thể nào bình luận được!” hắn xem qua rồi nói.
“Nghe nói đây là hoa cỏ đặc sắc của một quốc gia bên ngoài. Màu đen là quý giá nhất, còn có màu trắng, màu hồng, màu vàng… Rất nhiều màu sắc, mùa xuân thì nở rộ ở khắp nơi vô cùng xinh đẹp! Ta thật sự muốn đi xem một lần!” Đang nói chuyện, Niệm Từ lại nhắm mắt lại hồi tưởng về cảnh đẹp đó.
“Đây cũng là quang cảnh nàng nhìn thấy ở trong mộng? Trên thực tế thì có không?” Hoàng Dược Sư khẽ vuốt nhẹ mũi nàng một cái rồi nói. Hiện tại hắn đối với cảnh trong mộng của thê tử không hề có nghi ngờ gì cả, mọi điều lạ lùng nàng nói hắn đều nghĩ là từ giấc mộng của nàng.
“Không biết, chắc là có đi?” Niệm Từ không dám khẳng định nói. Nàng chỉ biết là hoa tulip tới từ Hà Lan, còn cụ thể khi nào có thì nàng không biết.
“Một ngày kia chàng theo ta đi ra biển tìm được không?” nàng ngước mặt hỏi.
“Được! Chỉ cần nàng muốn, chúng ta sẽ đi tìm!”
“Phu quân, chàng đối với ta thật tốt! Nói cho chàng biết quốc gia này rất thần kỳ, nói đó có máy xay gió, mang hài gỗ…” bất tri bất giác cả buổi chiều hôm đó nàng luôn miệng kể cho hắn nghe về tất cả các quốc gia kỳ lạ trên thế giới này, còn Hoàng Dược Sư chỉ thỉnh thoảng hỏi lại nàng.
Thiệt thòi duy nhất của con trai nàng chính là trong năm tháng đầu tiên nàng không hề chú ý gì tới dinh dưỡng, lại luôn vận động mạnh. Lần này phụ thân của hài tử ở bên cạnh, luôn đưa ra thực đơn thức ăn dinh dưỡng cho nàng, các loại rau dưa, trái cây, trứng thịt liên tục được nhập hàng vào đảo. Huynh đệ họ Dương và Lý Mạc Sầu khi nghe được tin tức thì vội vã chạy tới thăm, nhưng kết quả đều bị Hoàng Dược Sư nghiêm khắc cự tuyệt, đuổi không cho họ vào.
Hoàng Dược Sư vẫn rất lưu luyến việc năm đó hai người cùng xuống bếp nghiên cứu thức ăn, nhưng lúc trước bọn trẻ lên đảo quấn lấy nàng quá nhiều, thời gian có thể vào phòng bếp không nhiều, nên hắn không thể thực hiện được mộng cũ. Bây giờ có thời gian hắn đã đặc biệt xây dựng một phòng bếp nhỏ ở gần phòng ngủ của họ. Hắn hăng hái lôi kéo thê tử vào phòng bếp thi thố tài năng, nhìn thấy nàng khen ngợi không dứt miệng, cảm giác thỏa mãn này khiến cho hắn thỏa mãn còn hơn là thắng lợi ở Hoa Sơn luận kiếm.
Lúc này Niệm Từ giống như một bông hoa mềm mại yêu kiều được nâng niu ở trong tay trượng phu, tỉ mỉ che chở, nên số lần làm nũng của nàng càng lúc càng nhiều, nhất là thời điểm uống thuốc bổ. Đầu tiên là vì nàng muốn đùa bỡn hắn, để cho hắn phải ôn nhu dụ dỗ nàng sau đó nàng mới hài lòng uống thuốc.
“Sư phụ, hiện tại tính tình của ta không tốt, rất dễ dàng tức giận, chàng có chán ghét ta hay không?” lại một lần uống thuốc nữa, khi Hoàng Dược Sư lau miệng cho nàng thì nàng lo lắng hỏi.
“Làm sao có thể? Nàng đang ở trong thai kỳ, rất khổ cực dưỡng nuôi con chúng ta, ta cảm tạ nàng còn không kịp, làm sao có thể chán ghét nàng?” học y nhiều năm nên Hoàng Dược Sư rất hiểu nguyên nhân sự khó chịu của nàng, nên hắn không hề so đo với nàng, thậm chí hắn còn rất tận hưởng loại tình thú này giữa hai vợ chồng.
“Nhưng rất nhanh ta sẽ trở nên sưng phù, thậm chí sẽ xấu đi rất nhiều, chàng xem, trên mặt ta đã xuất hiện vết thâm rồi!” nàng chỉ vào vết thâm ở trên mặt, phụng phịu nói.
“Sớm biết như vậy, không bằng ta làm giống như lúc sinh Tiểu Mã câu vậy, rời xa chàng đi. Chờ sau khi sinh xong mới quay trở lại, thì chàng sẽ không nhìn thấy vẻ mặt xấu xí của ta!”
“Nàng nói gì vậy? Ta vẫn luôn tiếc nuối không được ở bên cạnh nàng khi Tiểu Mã Câu ra đời. Bất kể hình dáng nàng ra sao, đối với ta nàng vẫn luôn đẹp nhất! Hơn nữa vết ban trên mặt nàng cũng không rõ ràng, ta sẽ dùng trân châu trộn với Thiên sơn Tuyết Liên chế thành thuốc cho nàng, nàng thấy có được không?” Hắn nâng mặt của Niệm Từ lên, cẩn thận chu đáo nói.
“Được, nhưng có thể điều chế thành cao không? Ta muốn bôi trực tiếp lên mặt để thấy công hiệu hơn!”
“Được thôi, ta sẽ thử điều chế cho nàng!”
“Phu quân, chàng phải hứa với ta một chuyện!” Niệm Từ đứng lên đi qua bên cạnh hắn, hắn vòng tay ôm ngang hông của nàng, nàng đứng ở trong lòng của yên lặng không nói.
“Chuyện gì?” hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng và hỏi.
“Trừ những hài tử ở trên đảo lúc này, ta không muốn chàng thu nhận thêm đồ đệ nữa, nhất là đồ đệ nữ! Ta muốn ta là người cuối cùng!” nàng kiên quyết nói.
“Tại sao?” Hoàng Lão Tà buồn cười hỏi.
“Ta ghen tỵ! Sanh hài tử xong khẳng định ta sẽ biến thành xấu xí, trên đảo mà có thêm mấy tiểu cô nương xinh đẹp sáng ngời ở trước mặt chàng, mềm mại kêu “Sư phụ! Sư phụ!” Ta có thể không ăn dấm sao?” Vừa nói, nàng vừa học khẩu khí chanh chua nói.
“Ha ha ha…” Hoàng Dược Sư bật cười to, ngực phập phồng dữ dội.
“Nàng nha, cứ như vậy thích suy nghĩ lung tung! Lúc trước ở trên đảo chỉ có một mình nàng ta đã không đáp ứng xuể chứ đừng nói có thêm mấy người nữa, nàng cho rằng ta có nhiều tinh lực như vậy sao?” hắn tiếp tục cười nói.
“Ta bất kể, chàng nhất định phải đáp ứng ta!” cái suy nghĩ này là suy nghĩ đột phát của nàng, nàng mơ hồ nhớ được trong Thần Điêu Hoàng Dược Sư có thu thêm một nữ đệ tử. Tuy nói là nàng ta vừa thấy Dương Quá đã yêu, nhưng Trình Anh và Quách Tương cũng giống nhau chưa bao giờ lấy chồng. Dương Quá cùng với Hoàng Dược Sư có rất nhiều điểm giống nhau, ai có thể đảm bảo tình cảm của cô gái này không chuyển sang Hoàng Dược Sư của nàng chứ.
“Ta đáp ứng nàng trừ bỏ con của chúng ta và các môn nhân hiện nay, ta không bao giờ thu nhận thêm bất kỳ đồ đệ nào nữa. Đừng nói là nữ đệ tử, cả nam đệ tử cũng không thu nhận! Vậy nàng hài lòng chưa?” Niệm Từ mỉm cười gật đầu một cái, lại giấu mặt vào trong ngực của trượng phu.
Sau bữa cơm chiều khi Niệm Từ đi tắm rửa, Hoàng Dược Sư sẽ dành thời gian để xử lý mọi chuyện ở trên đảo và những thư xin chỉ thị ở bên ngoài. Các nơi đang phát cháo từ thiện được tiến hành rất thuận lợi, Mạc Sầu mang thân phận thay mặt môn nhân của đảo Đào Hoa và là đệ tử của phái Cổ Mộ xuất hiện, tự mình chăm sóc múc cháo cho dân chúng. Mặc dù nàng vẫn mang dáng vẻ trong trẻo kiêu ngạo nhưng cử chỉ lại rất ôn nhu, không lúc nào tỏ ra khó chịu với người những người bệnh tật hôi thối.
Việc trả thù Lục Triển Nguyên cũng đã sớm được triển khai, từ các chi nhánh cửa hàng của Niệm Từ bắt đầu lan ra tin đồn. Bắt đầu thì chỉ là tin tức Lục Triển Nguyên dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ, lại không giữ lời bội bạc lời hứa nhưng mà lời đồn trong dân chúng thật là đáng sợ, rất nhanh liền xuất hiện những dị bản khác của tin đồn ban đầu. Từ việc hắn 7, 8 tuổi rồi vẫn còn đái dầm, đùa giỡn với nha hoàn đến Lục gia trang dựa vào thế lực của mình hại người vô số… cuối cùng hư hư thật thật không còn ai có thể phân biệt được rõ ràng nữa. Lúc này trên giang hồ gọi Phiên kiếm Phi Hồng Lục Triển Nguyên là chuột chạy qua đường, mặt mũi mấy đời cũng bị mất hết.
“Niệm Từ nàng ở đây làm gì?” Sau khi hết bận rộn ở thư phòng trở về nhà, hắn liền nhìn thấy thê tử mái tóc ẩm ướt ngồi ở trước giường, bận rộn xoay xoay cái gì.
“Lần trước mang thai hài tử, tất cả quần áo đều do Lý Thẩm chuẩn bị. Lần này thời gian còn sớm, mặc dù nữ công của ta không tốt, nhưng ta muốn may một ít quần áo cho hài tử!” nàng không ngẩng đầu lên trả lời.
Tiện tay cầm lấy khăn ở đầu giường, Hoàng Dược Sư ôn nhu lau tóc cho nàng. Hắn bật cười nhìn nàng quay qua quay lại với hai miếng vải màu lam và màu hồng.
“Sư phụ, chàng nói ta nên chuẩn bị đồ con trai trước hay con gái trước? còn chưa biết giới tính, nên ta muốn chuẩn bị cả hai!” nàng nghiêng đầu qua nghiêm túc hỏi hắn.
Hoàng Dược Sư không trả lời, để khăn lông xuống, giơ tay bắt cổ tay nàng, lẳng lặng chờ đợi.
“Còn hơi sớm một chút, nhưng ta có thể khẳng định tới bảy phần được giới tính của hài tử. Nàng có muốn biết không?” Hắn hỏi.
Nàng xem xem số vải trong tay, cau mày suy nghĩ một chút, Niệm Từ làm như đưa đám nói: “Ta thích loại cảm giác vui mừng đến cuối cùng mới biết kết quả, tựa như lúc sinh ra Tiểu Mã Câu vậy. Nhưng mà lúc thai máy thì rất phiền toái, ta không biết là nam hay nữ, nên khi nói chuyện với hài tử không biết phải xưng hô thế nào. Còn nữa, lần trước ta đã chuẩn bị một đống quần áo con gái, cuối cùng phải đưa cho hàng xóm dùng hết. Chàng nói ta có nên biết hay không?”
“Hiện tại ta đã biết giới tính, loại vui mừng đó ta không có. Nàng biết sớm thì có thể chuẩn bị tốt hơn!” hắn kiên nhẫn khuyên nhủ.
“Ừ, chàng nói ta mới để ý tới. Vậy bây giờ chàng nói cho ta biết con của chúng ta là trai hay gái?”
“Chúc mừng nàng sắp có được một nữ nhi xinh đẹp thông minh!”
“Con gái nha? Quá tốt rồi! Một trai một gái thật là vừa vặn!”
Xem tiếp: Chương 62-63