Sống Lại Thành Mục Niệm Từ Chương 56-57
Chương trước: Chương 54-55
Chương 56 - Hoa Sơn lại bàn về kiếm
Niệm Từ chưa từng tới Tây Nhạc, ấn tượng đối với nơi đây chủ yếu đến từ hai bộ phim điện ảnh và phim truyền hình nổi danh, một bộ chính là Hoa Sơn Luận Kiếm, một bộ khác đó là Trí Thủ Hoa Sơn. Bởi vì thời gian có hạn, Hoàng Dược Sư cũng không có mang vợ con đi khắp năm ngọn núi, mà một đường đi tới dưới chân núi Hoa Sơn nơi tổ chức Hoa Sơn Luận Kiếm tham quan.
Tuy rằng Niệm Từ cũng có khinh công khá cao, nhưng muốn leo lên đỉnh núi thì Hoàng Dược Sư phải vừa ôm con trai, vừa lôi kéo thì nàng mới có thể lên tới đỉnh. Xem ra việc leo núi lên tới nơi tổ chức Hoa Sơn Luận Kiếm cũng là một cuộc sát hạch tư chất, bình an lên tới đỉnh núi nhất định là người có nội lực và khinh công không hề tầm thường. Trên đỉnh núi có xây một Ỷ Vân Đình, là nơi rất tốt để ngắm cảnh ba ngọn núi của Hoa Sơn. Năm đó Ngũ tuyệt chính là ở nơi này khổ chiến bảy ngày bảy đêm phân thắng bại. Niệm Từ vừa thở hổn hển điều tức hơi thở vừa nghe Hoàng Dược Sư kể chuyện.
“Lần đầu tiên luận kiếm còn có Cửu Âm Chân Kinh làm phần thưởng cho Vương Trùng Dương, lần thứ hai lại thứ gì cũng không có, sư phụ chàng có thắng cũng không có lời nha!” Niệm Từ trêu chọc nói.
“Cái này không thể nói vậy được! Cửu Âm Chân Kinh tất nhiên là đồ tốt, nhưng cùng với những cao thủ đệ nhất của võ lâm tỷ võ lấy kinh nghiệm cũng quý giá không thua gì nha! Chỉ thông qua việc tỷ thí mới có thể nhìn thấy được tu vi của bản thân mà thôi!” Hắn hiểu được dụng ý của Niệm Từ nên cũng không có tức giận.
“Cái khác thì không nói, về việc nhân tài nối nghiệp thì chúng ta không phải lo lắng nha! Hoa Sơn Luận Kiếm mười mấy năm sau Tiểu Mã Câu nhất định là sẽ kế thừa được tài năng của người, khi đó nơi này chính là thiên hạ của Hoàng Gia Madrid (Hoàng Gia Mã Đức Lý) nha!” Niệm Từ lạc quan tiên đoán.
Nhìn con trai đang nằm ngủ trong ngực mình, Hoàng Dược Sư khẽ mỉm cười, mở miệng nói:
“Hoàng Ngạo Chi, thiếu đảo chủ của Đảo Đào Hoa gọi là Hoàng Ngạo Chi!”
“Cũng vậy thôi, không có gì khác biệt, dù sao cũng chỉ là một Tiểu Mã Câu thôi!” Niệm Từ không thèm để ý trả lời. Dưới sự tẩy não của nàng, nhi tử đã sớm nhận định tên của mình là Hoàng Gia Madrid rồi, Ngạo Chi chỉ là tên phụ mà thôi.
Vòng một vòng đỉnh núi xong, hai người hài lòng đi xuống núi. Xuống núi so với việc leo lên nhàn nhã hơn nhiều, Hoàng Dược Sư vừa đi vừa chỉ điểm phong cảnh bên đường cho nàng. Gần tới chân núi, Hoàng Dược Sư mơ hồ nhìn thấy một người đi tới, nhìn hết sức quen mặt.
“Niệm Từ, có thể chúng ta gặp được bạn cũ!” Hắn nói.
“Người nào vậy? Ta không biết!” Niệm Từ chần chờ nói, xa xa nhìn thấy một người đang đi tới, tay trái xách theo một bó củi, tay phải cầm cái nón che đầu, thì ra là một tiều phu.
“Một trong những đệ tử của Nhất Đăng đại sư, vậy Nhất Đăng có thể đang tu hành ở trong núi, chúng ta cùng đi bái phỏng đi!”
Nói xong hắn lên tiếng gọi, nói chuyện một chút người tiều phu liền mời hai vợ chồng Hoàng đảo chủ qua nhà ôn chuyện. Niệm Từ sau đó mới nhớ tới năm đó nàng buộc đại ca trở lại Hoa Sơn nói chuyện cho rõ với Anh Cô. Nàng cũng không biết Anh Cô cùng Cừu Thiên Nhẫn cuối cùng có buông xuống được chấp niệm trong lòng để hết lòng quy y phật môn hay không.
Theo chân tiều phu tới nơi tạm trú của Nhất Đăng đại sư, nàng nghe được hai vị tục gia đệ tử đại sư mới thu nhận được đều đang thanh tu ở đây. Rất nhanh đi tới khe núi nơi có một tòa viện cũ, là nơi đại sư đã tu hành hơn hai năm nay. Khom người đem hai người vào phòng khách ngồi xong thì tiều phu cáo lỗi rời đi.
“Dược huynh đến thăm nơi này, lão nạp không tiếp đón từ xa, xin lượng thứ cho!” một lúc sau thì có một vị cao tăng đắc đạo đi vào, cười nói với Hoàng Dược Sư.
“Đại sư đừng khách sáo. Hoàng mỗ mạo muội tới chơi, còn chưa có cáo lỗi với ngài đây!” vừa nói hai người vừa hắng giọng cười to, có thể thấy giữa bọn họ có tình cảm rất thâm hậu.
“Để cho ta giới thiệu, vị này là Nhất Đăng đại sư. Đại sư, đây là thê tử của Hoàng mỗ, cùng với con trai gọi là Ngạo Chi.” Hoàng Dược Sư giới thiệu, Niệm Từ liền thi lễ. Dưới ám hiệu của mẫu thân, Hoàng công tử cũng lễ phép thi lễ thỉnh an. Sau khi khách và chủ ngồi xuống, Nhất Đăng đại sư cười nói với Hoàng Dược Sư:
“Chúc mừng Dược huynh vợ chồng hòa hợp, nắm lấy hạnh phúc. Đảo Đào Hoa mấy năm này chuyện vui luôn đến, Hoa Sơn luận kiếm Dược huynh đứng đầu, Dung Nhi với Tĩnh nhi xưng hùng võ lâm, hiện tại nhìn thấy tôn phu nhân cùng với lệnh lang thật là đáng mừng!” hai người họ đẩy đưa cười nói. Niệm Từ ôm con trai ngồi ở một bên, mỉm cười lắng nghe. Chỉ chốc lát sau Tiểu Mã Câu liền đứng ngồi không yên, cái mông nhỏ bắt đầu náo động.
“Làm sao vậy con?” nàng cúi đầu nhẹ nhàng hỏi.
“Mẹ, con muốn xuỵt xuỵt!” cậu bé hai tuổi hạ thấp giọng nói, Niệm Từ liền đứng dậy cáo lỗi mang con trai ra cửa.
Sau khi giải quyết xong, trẻ con hai tuổi dĩ nhiên là không muốn lại trở về phòng nghe người lớn nói chuyện, cậu thừa dịp mẫu thân không để ý vui vẻ chạy đi ra ngoài sân chơi. Niệm Từ vội vàng chạy theo ra ngoài. Ngoài viện hết sức yên tĩnh, có một gốc cây đại thụ mọc ở trước cửa, Tiểu Mã Câu lúc này đang đứng ở dưới tàng cây cầm nhánh cây chọc chọc con kiến, nàng liền đi tới vui vẻ nhìn con trai chơi đùa.
“Xin hỏi cô nương là Mục Niệm Từ phải không? Là nghĩa muội của Lão Ngoan Đồng?” cũng không biết là qua bao lâu, sau lưng nàng truyền tới câu hỏi của một người phụ nữ. Nàng từ từ xoay người, chỉ thấy trước mặt là một vị nữ tử, thân mình mặc tăng bào màu xám tro hơi cũ, dung mạo xinh đẹp, khoảng tầm ba mươi mấy tuổi, nhưng đầu lại đầy tóc bạc nên rất khó đoán được tuổi chính xác.
“Đúng, tiểu nữ chính là Mục Niệm Từ!” Niệm Từ trả lời.
“ta là Anh Cô, là… bạn cũ của Bá Thông. Muốn hỏi cô nghĩa huynh cô hiện tại đang ở nơi nào?”
“Anh Cô tiền bối, nghe đại danh đã lâu. Từng nghe đại ca đề cập tới tên của tiền bối, không biết tiền bối tìm hắn có chuyện gì?” Niệm Từ không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Ngươi biết chuyện của ta và Bá Thông?” Anh Cô có hơi chút kích động hỏi.
“Mẹ?” Tiểu Mã Câu nghe có người gọi tên của cữu cữu nên ngẩng đầu lên gọi mẹ.
“Tiểu Mã Câu con ngoan ngoãn ở chỗ này chơi, mẹ cùng vị thẩm thẩm này muốn nói vài lời!” dặn dò con trai xong, hai người bọn họ bước tới chỗ khác cách đó không xa.
“Đây là con trai của ta, nó nghe được tiền bối nói tên của cữu cữu nó nên nó rất nhạy cảm!” nàng cười giải thích nói.
“Cô thành thân rồi?”
“Đúng, ta là thê tử của đảo chủ đảo Đào Hoa!”
“Lần trước Hoa Sơn Luận Kiếm ta nghe nói cô là đệ tử của Hoàng Lão Tà, như thế nào bây giờ lại là thê tử của hắn?” Nàng ta kinh ngạc hỏi.
“Vì sao không thể? Hắn mất vợ, còn ta chưa gả lại có tình với nhau tại sao không thể thành đôi?” Niệm Từ vẫn chăm chú nhìn con trai, nhàn nhạt trả lời.
“Chúc mừng! Ừ!!! Ta muốn biết nghĩa huynh của ngươi đang ở nơi nào? Gần đây hắn sống như thế nào?” nàng ta chần chờ hỏi.
“Hai năm nay đại ca luôn ở chung với ta, lúc này đang ở tại Tương Dương thăm hỏi tin tức của Toàn Chân giáo!”
“Lần trước gặp mặt ta nghe nói hai huynh muội ngươi tình cảm rất tốt, ta muốn nói Mục cô nương có thể giúp ta khuyên Bá Thông hay không? Những năm này ta luôn chờ đợi hắn!” Anh Cô khẽ cắn răng mở miệng nói.
“Anh Cô tiền bối, chẳng lẽ lần trước đại ca ta chưa nói rõ ràng với tiền bối?” Niệm Từ tin tưởng Lão Ngoan Đồng không dám lừa gạt mình.
“Hắn đã từng tới nói chuyện với ta, nói chưa từng có tư tình nam nữ với ta, xin lỗi ta chẳng qua là không hiểu chuyện mắc phải sai lầm khiến liên lụy ta hết hai mươi năm!”
“Nếu đại ca đã nói như vậy tiền bối còn muốn ta khuyên hắn cái gì?” Niệm Từ nói.
“Hai năm qua ta tụng kinh suy nghĩ lời Bá Thông nói ngày đó, càng ngày ta càng cảm thấy hắn là vì áy náy với đại sư, hối tiếc đối với con trai đã mất sớm của chúng ta nên không dám thừa nhận tình cảm với ta. Thật ra thì đại sư đã sớm tha thứ cho hắn, hắn không cần phải tránh ta nữa!” Anh Cô kích động nói.
“Ngay từ lúc hai năm trước khi đại ca rời khỏi Hoa Sơn ta đã liền hỏi hắn có thật sự thích người hay không? Không cần suy nghĩ tới đại sư hay Vương đạo trưởng gì cả, hãy xem thử trong lòng hắn có người hay không? Nếu như lúc đó đại ca trả lời nói có, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào giúp đỡ hai người gương vỡ lại lành. Đáng tiếc đáp án lại là phủ định. Cho nên ta mới nói hắn quay lại Hoa Sơn nói chuyện với tiền bối. Nếu hiện tại đại ca cùng với đại sư đã buông tay, tại sao tiền bối lại không thể buông đây? Chấp niệm nặng như vậy, mỗi ngày tụng kinh còn có hiệu quả sao?” Niệm Từ cuối cùng cũng quay lại nhìn Anh Cô nói.
“Sẽ không, sẽ không, Bá Thông nhất định là yêu thương ta!” Anh Cô lắc đầu mờ mịt nói.
“Vậy tiền bối hãy nhớ lại một chút, nhiều năm như vậy đại ca có chính miệng nói thích người hay không? Hắn tính tình thiện lương, giống như hài tử năm sáu tuổi vậy, căn bản là không hiểu được tình yêu nam nữ, tiền bối không phát hiện ra còn cố ý níu kéo làm gì?” Niệm Từ tàn nhẫn nói.
“Ta không tin! 20 năm trước ta tướng mạo thanh xuân xinh đẹp, trong hoàng cung mỹ nhân vô số cũng kém ta, ngay cả vương gia cũng cưng chiều có một mình ta, hắn làm sao lại không yêu thích ta đây?” Anh Cô không thể tin được nói.
“Người biết mình được trân trọng như vậy, tại sao lại còn có thể phản bội Đoàn Vương gia?” lời của nàng kích động tức giận của Niệm Từ.
“Đại ca ở trong cảm nhận của ta chính là một người vô tư vui vẻ, không hề quan tâm hiểu biết về tình cảm nam nữ. Nhưng tiền bối lại dẫn dụ hắn, đem đại ca dẫn dụ vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Đơn giản như đại ca luôn vui vẻ nhưng khi nhắc tới tên tiền bối liền mây mù che phủ, chuyện Vương đạo trưởng đi vào cõi tiên cùng với chuyện Vương gia xuất gia càng làm cho hắn hối hận không dứt! Hai năm trước đã nói chuyện rõ ràng tại sao tiền bối còn phải tìm hắn đây?”
“Ta thật sự thích hắn, chỉ muốn cùng hắn bên nhau, cái này chẳng lẽ là đã sai lầm rồi sao? Ngươi cũng có thể cùng với sư phụ thành thân, ta tại sao lại không thể cùng Bá Thông ở bên nhau?”
“Chuyện của ta và người bất đồng. Ta với sư phụ lưỡng tình tương duyệt, cùng luân lý đạo đức có quan hệ gì đâu? Còn người là kẻ đã có chồng, lại đối với đại ca có tình. Chớ nói đến đường đường là Vương gia, chỉ là dân chúng bình thường nếu thê tử hồng hạnh xuất tường thì cũng sẽ bị dìm lồng heo, chứ đừng nói tới việc cùng người khác sinh em bé!” Niệm Từ bắt đầu không nhịn được nữa.
“Con của chúng ta đã sớm bị Cừu Thiên Nhẫn hại chết, Vương gia cũng không có ra tay cứu giúp!” Nhắc tới chuyện thương tâm, Anh Cô không ngừng được lệ rơi đầy mặt.
“Ngươi còn oán hận Cừu Thiên Nhẫn và Vương gia?” Niệm Từ tiếp tục nói, chẳng lẽ cái tử kết của năm đó còn chưa có mở ra???
“Không có, ta đã không còn hận nữa, chỉ là nhớ tới con trai nên ta cảm thấy rất khó chịu mà thôi!” nàng nghẹn ngào nói.
“Người có nghĩ tới hay không chuyện lệnh lang nhỏ như vậy lại bị trời cao thu hồi đi, có phải cũng là bởi vì hắn không nên ra đời này? Hắn đã thay mẫu thân bồi thường lại oan nghiệt của mình?” Niệm Từ hung ác mãnh liệt nói. Anh Cô vừa nghe nói đã ngẩng đầu lên, trợn to cặp mắt nhìn nàng.
“Ta hy vọng tiền bối có thể thật tâm dốc lòng thờ phật, bồi thường lại tội lỗi của mình, không nên tiếp tục làm tổn thương người khác. Không cần nhìn ta như vậy, đại sư nhiều năm qua vẫn luôn nhẫn nại che chở cho người, thử hỏi có vị trượng phu nào bị đội nón xanh mà có thể làm như vậy? Huống chi người còn là một vị vương gia? Đây là tại sao chứ? Bởi vì vương gia vẫn yêu người, căn bản là không bỏ được người! Ngay cả sau khi xuất gia đối với sự cố tình gây rối của người cũng không hề để ý, mà người cứ ỷ vào tình cảm của ông ấy mà cố tình làm bậy!” Anh Cô yên lặng cúi đầu, không nói gì.
“Tiền bối luôn miệng nói mình thích đại ca, nhưng cái gì mới là thích chân chính người có hiểu không? Vui vẻ của hắn là vui vẻ của mình, bi thương của hắn là bi thương của mình! Đại ca rời khỏi tiền bối thì cảm thấy rất vui vẻ, vì sao người không thể để cho hắn tự do? Ta xem thấy tiền bối chỉ là thật sự yêu thích chính bản thân mình, đồng thời hành hạ người mình yêu cùng với người yêu mình, thật là ích kỷ tới cực điểm!” nói xong Niệm Từ không thèm quay mặt lại rời đi. Nàng bước nhanh về phía trước ôm lấy con trai vào lòng, đang tính trở vào trong tiền sảnh thì nàng liếc nhìn thấy Anh Cô vẫn như cũ không nhúc nhích đứng ở nơi đó, trong lòng chợt thấy mềm nhũn.
“Tiền bối đừng trách ta nói lời khó nghe. Niệm Từ cũng là người ích kỷ, chỉ để ý tới người ở bên cạnh mình mà thôi! Mặc dù cuộc đời người gặp nhiều đau thương, nhưng vui buồn của đại ca ở trong lòng ta so với bất cứ cái gì thì cũng đều quan trọng hơn!” Nàng nói xong tiếp tục bỏ đi. Vừa mới bước tới cửa thì nàng liền phát hiện ra Nhất Đăng đại sư cùng với Hoàng Dược Sư đang đứng ở đó, đều nghe thấy rất rõ ràng mọi lời nàng nói cùng với Anh Cô.
“Thật xin lỗi đại sư, xin thứ lỗi cho Niệm Từ tuổi trẻ nóng tính nói chuyện mà không để ý!” nàng đỏ mặt xin lỗi.
“Không sao, Hoàng phu nhân không cần lo lắng, lão nạp thật sự đã buông xuống rồi. Hai mươi năm này Anh Cô luôn nhớ tới Chu đạo trưởng, có thể sẽ không dễ dàng mà quên đi như vậy đâu!” Đại sư lại quay đầu nói với Hoàng Dược Sư:
“Lão nạp nói không sai, tôn phu nhân thông minh nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt, cùng với Dược huynh thật có thể nói là ông trời tác hợp!”
“Đại sư quá khen, thê tử có gì thất lễ xin ngài bao dung cho!” nói xong, hắn ôm lấy nhi tử tạm biệt Nhất Đăng đại sư rồi cất bước rời đi.
Chương 57 - Trở lại vườn địa đàng
Nói lời từ biệt với Nhất Đăng Đại Sư xong, cả nhà Hoàng thị trực tiếp xuống núi, đi xe ngựa trở về Tương Dương. Sau khi nói chuyện với Anh Cô xong, tâm tình của Niệm Từ bị ảnh hưởng rất nhiều, bị dao động rất mạnh. Nhìn tướng công của mình đang ngồi một bên xe, gương mặt nàng bình tĩnh như có điều gì đó suy nghĩ.
“Sư phụ, ta không phải là vì nguy cơ cháy mà lại không cho dân chúng thắp đèn sao?” nàng thử hỏi.
“Thế nào? Đối với Anh Cô cảm thấy không đành lòng sao?” Hoàng Dược Sư nhàn nhạt nói.
“Ừ! Lời của ta có chút chua ngoa. Thật ra thì bà ấy cũng rất đáng thương, nhưng bất quá người đáng thương cũng có chỗ đáng hận. Bà ấy, Nhất Đăng đại sư và đại ca của ta rối rắm nửa đời không xong, ta có chút không chịu nổi. Bất qua ta lại theo lập trường của mình chỉ trích bà ấy có vẻ không đúng lắm!” nàng rầu rĩ nói.
“Đúng như nàng nói, mọi ngươi luôn có sự ích kỷ của mình. Tình hình của ba người bọn họ đã kéo dài hai mươi năm rồi tổn thương nặng nề lẫn nhau, ngôn ngữ lời nói của nàng nếu có thể kích thích bà ấy buông bỏ mọi khúc mắc thì cũng rất đáng để thử!!!” Hoàng đảo chủ luôn không muốn xen vào việc của người khác lên tiếng khuyên nàng.
Sau khi được giải khai, dưới sự dây dưa của Tiểu Mã Câu Niệm Từ liền buông bỏ suy nghĩ, hào hứng bàn bạc cùng với con trai nên mua quà gì về cho Quách Phù. Tiểu Mã Câu đối với việc mình được lên chức cậu cảm thấy rất hài lòng, tự giác đã không phải là một tiểu hài tử nữa, trên đường đi cứ nhớ mãi Quách Phù không thôi, cái gì cũng muốn mẫu thân mua hai phần.
Rất nhanh trước sinh nhật của Quách Phù ba người bọn họ đã về tới thành Tương Dương. Sinh nhật của con gái Quách đại hiệp nên chiến sự cũng được mọi người tạm thời gác sang một bên. Mặc dù tổ chức khiêm tốn, chỉ có người thân cận tham gia nhưng bất quá thủ thành cùng với võ lâm các phái cũng ít nhiều mang theo quà tặng tới chúc mừng.
Hai vợ chồng Hoàng Thị trên đỉnh Hoa Sơn đã đeo nhẫn cưới cho nhau, hoàn thành cam kết hôn nhân trang trọng trong lòng của Niệm Từ. Lần này trở về là lần đầu tiên nàng lấy thân phận Hoàng phu nhân xuất hiện trước mặt mọi người. Mặc dù võ lâm nhân sĩ biết được mọi chuyện trong lòng rất không đồng ý, nhưng bất quá nể mặt của vợ chồng Quách Tĩnh, hơn nữa họ cũng sớm biết Hoàng Lão Tà làm việc quái đản, nên đối với sự xuất hiện của nàng họ luôn tỏ ra như không biết. Hoàng Dược Sư là luôn phải cố nén nhịn lại, vì tiệc thôi nôi của cháu gái mà kiềm chế, cho con rể và con gái giữ lại thể diện.
Ở lại thành vài ngày, sau đó bọn họ mang theo Quách Phù vừa tròn một tuổi, Lão Ngoan Đồng đã sớm chán chết, từ biệt với Quách Tĩnh và Hoàng Dung lưu luyến không rời lên đường trở về đảo Đào Hoa.
Lão Ngoan Đồng vui mừng giống như là một con ngựa hoang vậy, căn bản là không thèm ở trên xe, cõng Tiểu Mã Câu ở trên lưng ở ngoài xe thi triển khinh công, khiến cho Hoàng đại thiếu gia vui thích kêu loạn, cũng khiến cho Quách Phù quên cả khóc, một lòng ngóng ra ngoài xe.
Dưới sự ồn ào của lớn nhỏ ba người rốt cục mọi người cũng đi tới được trấn Đào Hoa. Nơi này có bến tàu cách đảo Đào Hoa gần nhất, lúc trước Niệm Từ đã lên bờ tại đây, bắt đầu 2 năm phiêu bạt, giờ thăm lại chốn xưa nàng thấy sự thay đổi rất lớn.
“Sư phụ, nơi này lúc nào thì xây dựng thành bến tàu lớn như vậy?” Niệm Từ buồn bực hỏi, chỉ thấy trước mắt bến tàu được tu sửa rất lớn có đang neo một chiếc thuyền lớn.
“Đây chính là lần trước mang Dương Tam trở về xây dựng nên, có thể hắn đoán chừng chúng ta sắp tới nên đặc biệt phái người đem thuyền chờ ở chỗ này!” Hoàng Dược Sư đang nói thì người trên thuyền thấy xe ngựa tới liền xuống nghênh đón, quả nhiên là mấy ách bộc của đảo Đào Hoa. Rời khỏi xe lên thuyền, Niệm Từ chìm trong tưởng nhớ, không rảnh chăm sóc cho hài tử, si ngốc nhìn về hướng đảo xa xa.
Người trên đảo thấy thuyền tới bờ, vội vàng chạy đi thông báo. Chờ nhóm người Hoàng Dược Sư xuống thuyền thì Mai Siêu Phong cùng với Lý Mạc Sầu canh giữ trên đảo đã tiến ra đón.
“Siêu Phong bái kiến sư phụ, đại sư tỷ! Nhiều ngày không gặp, mọi người khỏe không?”
“Xin chào Nhị cô nương, Hoàng đảo chủ, đại gia!”
Sau khi hàn huyên trò chuyện một lúc thì Niệm Từ ôm hai đứa trẻ tới, chính thức gặp mặt, cả gia đình bắt đầu đi vào trong đảo. Đi qua Đào Hoa trận, ngang qua hang động lão Ngoan Đồng đã ở mười lăm năm, rốt cục cũng đi tới Tích Thúy Đình. Ngẩng đầu nhìn về nơi xa, đột nhiên phát hiện phòng ở cũ của mình đã không còn tồn tại, toàn bộ đình viện lại giống y như tiểu viện nàng đã ở Tế Nam, Niệm Từ kinh ngạc nhìn Hoàng Dược Sư.
“Trên đảo cần phải mở rộng nhiều hơn, ta liền đem bố cục trang trí ở Tế Nam thiết kế ở đây, tránh cho nàng cùng với Ngạo Chi ở thấy không quen!” hắn chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó thản nhiên nói. Sau đó, hắn đuổi mọi người mang theo hài tử rời đi trước, bản thân mình và Niệm Từ thì đi dạo giống như ngày trước hai người ở trên đảo vậy.
Chậm rãi đi tới Niệm Từ phát hiện không chỉ là đình viện, mà cả vườn ở Tế Nam cũng được mang tới, ngay cả cái ao nhỏ trồng hoa sen trắng với hàng liễu bao quanh cũng rất quen thuộc với nàng. Đi về phía trước một chút, nàng phát hiện ra ngay cả trăm bồn hoa lài nàng dùng để bày trận cũng được mang về đảo.
Trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, nàng vẫn luôn cho rằng trong đoạn tình này nàng luôn bỏ ra nhiều nhất, bây giờ nhìn lại thì không hẳn là như vậy.
Đối với cổ nhân mà nói, một đại cô nương chưa cưới đã sinh con, cùng nam nhân khác phát triển sự nghiệp, vì khơi thông tạo mối quan hệ mà xuất đầu lộ diện đã là hành động nghịch lý không ngờ, cho dù Hoàng Dược Sư miệt thị ý kiến thế tục mục nát, cũng không nhất định sẽ tiếp nhận được cách làm của nàng, bất quá hắn lại đối với nàng rất thâm tình, chưa bao giờ lên tiếng chỉ trích, càng không hạn chế nàng, mà luôn bao che dung túng cho hành vi của nàng. Nghĩ tới đây Niệm Từ dừng bước lại, thâm tình nhìn vị kinh thế kỳ tài này:
“Sư phụ, làm sao chàng lại dời cả hoa lài tới đây?” cố nén tâm tình kích động, Niệm Từ lên tiếng hỏi.
“Không phải nàng đã từng nói đây là ký ức duy nhất mẹ nàng để lại cho nàng sao? Đương nhiên là cực kỳ trân quý rồi!” hắn thưởng thức nụ hoa trắng ngần rồi nói.
Niệm Từ không nói gì nữa, chẳng qua là đưa tay của mình ra, rồi kéo tay trái của trượng phu, một lần nữa lau lau chiếc nhẫn cưới của hắn, dưới ánh mặt trời hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc lóng lánh tỏa sáng.
Lúc này Lão Ngoan Đồng đã mang theo hai đứa trẻ tới chỗ vui chơi tận tình vui đùa. Xa cách mấy tháng, cậu cháu hai người dị thường tưởng nhớ các trò chơi ở đây, Tiểu Quách phù cũng lao đầu vào trong biển banh, cười đùa quăng ném banh vải nhiều màu, không có chút cảm giác xa lạ nào. Trong nhà, tổng quản Lý Mạc Sầu đã sớm an bày mấy người làm trông chừng trong phòng, cẩn thận chăm sóc thiếu gia và tiểu thư.
Xem xét một lúc sau hai vợ chồng ôm tay nhau đi vào trong nhà, bên trong nhà mọi thứ đều theo thiết kế của Niệm Từ ở Tế Nam, bất quá ở Tế Nam nàng không có suy tính tới việc Hoàng Dược Sư tới nên bài trí hơi bị nữ tính quá, nên hắn đã lo liệu đơn giản phong cách một chút đem sở thích khác nhau của hai người dung hợp lại với nhau.
Kể từ khi hai năm trước trở về đảo không thấy sư phụ, Mai Siêu Phong liền chủ động gánh vác trách nhiệm nặng nề bảo vệ đảo Đào Hoa, cho đến khi mấy tháng trước Hoàng Dược Sư cùng với một số người lạ trở về xây dựng rầm rộ, nàng vẫn chưa có hỏi thăm gì nhiều, sau đó thời gian qua nàng dần quen thuộc mới bắt đầu hỏi thăm Dương Tam những chuyện đại sư tỷ đã trải qua.
Bởi vì chính lỗi lầm của mình mà khiến cho sư nương mất sớm, sư phụ chịu cảnh cô tịch mười lăm năm, nàng luôn cảm thấy hổ thẹn với sư môn, cho nên sau khi nghe được chuyện của Niệm Từ, Mai Siêu Phong tác phong căn bản là không hề coi trọng luân lý đạo đức thế tục đã âm thầm cao hứng sư phụ cây khô gặp được mưa xuân.
Mai Siêu Phong cùng Lý Mạc Sầu chờ ở bên trong phòng khách, sau khi hai vợ chồng Hoàng thị vào thì bọn họ bắt đầu kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra sau khi chia tay.
Các huynh đệ Dương thị lúc này đã chia ra các nơi xây dựng mở tiệm mới, Dương Dịch trấn thủ các cửa hàng ở Đào Hoa Trấn, điều hành toàn bộ hoạt động của các cửa hàng, còn sự vụ ở trên đảo thì toàn bộ giao cho hai vị nữ nhân phụ trách.
Chỗ ở của Niệm Từ là nhà chính phía sau các tiểu viện, suy nghĩ tới việc số người làm tăng thêm cộng thêm một nhà Dung Nhi có thể đến chơi nên Hoàng Dược Sư đem diện tích căn nhà mở rộng ra gấp mấy lần, tạo thành nhiều tiểu viện nhỏ, dễ dàng biến thành nhà ở. Nhà chính Niệm Từ ở mặc dù thiết kế căn bản giống như nhà nàng ở Tế Nam, nhưng xung quanh lại không xây tường rào, khiến cho nàng luôn có thể trông thấy Tích Thúy Đình ở xa xa, lại có thể ngắm cảnh đẹp chung quanh.
Theo Niệm Từ về đảo có hơn mười người làm ở Tế Nam, tất cả mọi người đều đã được phân phó công việc. Sau khi họ tới đảo, có giao thiệp với người ở Trấn Đào Hoa, thì họ mới biết tiếng xấu của đảo Đào Hoa, đám ách bộc kỳ lạ và bộ dáng âm ngoan lạnh lùng của Mai Siêu Phong đã khiến cho bọn họ kinh hãi không dứt, thậm chí toan tính rời bỏ đảo đi về lại Tế Nam. Nhưng dưới sự khuyên nhủ của huynh đệ họ Dương, lại phát giác ra Mai Siêu Phong tuy mặt ác nhưng tâm thiện, lòng thấp thỏm của bọn họ mới buông xuống được, bình yên lưu lại đảo Đào Hoa làm việc.
Xem tiếp: Chương 58-59